
Hoàng Kim Bản Harachi – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Ra khỏi tòa nhà đại sứ quán, chúng tôi hỏi người bảo vệ có thể bắt taxi ở đâu. Anh ta giải thích vật định hướng tốt nhất là núi rác rưởi mà cách xa hàng trăm mét chúng tôi vẫn ngửi thấy mùi. Trên đường đi theo hướng đó, tôi nhớ tới những trò mà tôi hay chơi đùa với trẻ em. Tôi nhận thấy bắt đầu từ khoảng 6–7 tuổi, trẻ thường tha thiết tin vào những điều kỳ lạ; chúng nhìn bạn với cặp mắt mở to và tin hết thảy dù bạn có kể những chuyện hoang đường đến đâu đi nữa. Ví dụ bạn có thể bảo với chúng rằng bạn kiếm ăn ở đống rác, những người tốt bụng vẫn mang thức ăn đến đó để cho người nghèo. Một lần tôi đã nói dối như vậy với cô con gái lên bảy của Tanxunpan Babichêva, nghệ sỹ lừng danh của Baskiria. Vài ngày sau chị Tanxunpan gọi điện cho tôi và cười, nói:
– Anh đã làm chuyện gì vậy, Erơnơ! Con gái tôi thường xuyên mang đồ ăn ra thùng rác. Hôm qua nó tha đi nửa cái bánh ga-tô đấy.
Thậm chí thời gian đó tôi còn sáng tác cả thơ về cái thùng rác mà tôi vẫn đi làm qua đó. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ hai đoạn:
Một lần đi qua
Mùi rác ngon quá,
Đôi giầy có đệm
Đưa tôi đến rác…
Chạm tay thùng rác,
Lôi lên quả dưa
Và dù buồn nôn,
Tôi vẫn chén sạch…
Khi chúng tôi tới chỗ tập kết rác quả thật nhìn thấy bên cạnh đó bến đỗ taxi. Vài người ăn mày đang lục lọi trong thùng rác. Họ ngẩng lên nhìn chúng tôi và tôi thấy những bộ mặt no nê, thỏa mãn và hiền lành của họ.
Ngồi trong chiếc taxi giống như một hộp thép rỉ, tôi tiếp tục nghĩ về bọn trẻ con, tôi còn nhớ tuổi 6 -7 bọn chúng đã có thể thật thà tin là có khủng long bạo chúa đang sống trong công viên địa phương. Chỉ có cậu bé (hay cô bé) rất ngoan và tốt bụng mới được con khủng long xanh, hiền hậu bay tới, đặt chúng lên đôi cánh của nó và bay tới xứ sở huyền thoại Sambala.
– Thế Sambala là gì hở bác? – bọn trẻ thắc mắc.
– Là xứ sở kỳ diệu, các cháu ạ, – tôi đáp.
Taxi kêu khùng khục và rung lên bần bật. Người lái nhấn ga. Những đám khói đen kịt vì xăng không cháy hết trùm lên chúng tôi. Có cái gì đó kêu ken két rồi rắc một cái.
– Có lẽ sập mất, – có tiếng lo lắng của Xêlivêtốp.
– Thì cái ống bơ này cũng phải đưa chúng mình tới nơi chứ. Xung quanh tối mù thế kia kìa.
Taxi cũng chở được chúng tôi tới khách sạn, người lái xe cầm tiền, cười hiền hậu vỗ lên thanh chắn bảo hiểm “ô tô” của mình và nói dịu dàng:
– Very old car, but very good (xe cũ lắm rồi nhưng còn rất tốt).
Trong sảnh khách sạn tôi để ý trên đó có hàng chữ “Tip box”. Từ Anh ngữ “Tip” có nghĩa là tiền trà nước. Tôi vẫn cho tiền thù lao ở nhà hàng hay trong quán cà phê, nhưng thường tôi làm việc đó kín đáo, liếc nhìn người hầu bàn. Còn ở đây công khai đề nghị cho tiền trà nước bỏ vào thùng hẳn hoi. Dưới đáy thùng có tờ 100 đô-la âm.
– Sao các vị lại thu tiền thù lao bằng thùng mà không kín đáo bỏ vào túi? – tôi hỏi một nhân viên khách sạn.
– Ngài biết đấy, – người này lúng túng, – mọi người hay quên đưa tiền chè nước, thế nên chúng tôi nhắc nhở họ.
– Tình hình thế nào?
– Cho ít lắm. Ở tiệm ăn thì không phải nhắc, cho khá lắm.
– Thế những người hầu bàn có chia tiền cho anh không?
– Không đâu. Họ bảo tự kiếm lấy. Thế nên chúng tôi cố gắng.
– Thế tiền thu trong cái thùng này chia đều cho nhân viên khách sạn chứ?
– Không, ông giám đốc khách sạn lấy phần nhiều nhất. Tiền đó ông ta cho bọn ăn xin.
– …?
– Ông ta giàu lắm, có bao nhiêu là khách sạn.
– Thế thì sao?
– Người Nêpan tin là người giàu đời sau nhất định sẽ nghèo khổ. Ông giám đốc của chúng tôi biết điều đó. Ông ta hiểu những kẻ ăn mày cũng muốn ăn… cơm.
– Ở đất nước các vị người giàu có được yêu quý không?
– Yêu chứ, yêu lắm là đằng khác!
– Vì sao vậy? – Tôi thắc mắc vì biết những người giàu ít khi được lòng người khác.
– Dân chúng thương họ, vì họ rồi sẽ khốn khổ thôi mà. Rồi còn…, – anh nhân viên khách sạn trầm ngâm.
– Còn gì nữa?
– Những người giàu dùng tiền đó xây dựng đền chùa và bảo tháp Nêpan. Họ, những người giàu có ấy, hiểu rằng nếu họ dùng tiền vào việc đó thì kiếp sau họ sẽ không nghèo khổ mà sẽ như tầng lớp trung lưu chúng tôi đây.
– Lương của ông bao nhiêu?
– Sáu đô, thỉnh thoảng tám.
– Một tháng?
– Phải.
– Đủ không?
– Biết nói thế nào nhỉ… nhưng được cái tôi không đói rách.
– Thế bản thân ông có góp tiền xây chùa chiền không?
– Có, tất nhiên rồi.
– Nhưng bình thường ông có đủ…?
– Gạo nơi chúng tôi rẻ.
– Thế ông có ăn thịt không? – tôi chưa chịu thôi.
– Nhiều người Nêpan nuôi gà ngay trong căn hộ của mình. Nhà tôi cũng nuôi gà. Khi nào thịt gà thì có thịt ăn.
– Ông này, năm 1996 khi lần đầu tiên tới Kathmandu, đi qua một cái hẻm tôi bị ở trên dội xuống thứ phân thối màu xanh lá cây. Liệu có phải là…?
– Phân gà đấy, – anh nhân viên khách sạn mỉm cười. – Người Nêpan hòa phân gà vào nước và đổ qua cửa sổ xuống đường. Tôi cũng làm vậy. Sao mà khác được?
– À… ra vậy. Thế buổi sáng gà trống có gáy không?
– Không chỉ sáng mà ban ngày cũng gáy.
– Vậy là… Ông cũng cho tiền xây dựng đền chùa mặc dù theo thước đo của người Nga ông sống chẳng lấy gì làm sung túc, – tôi bối rối.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.