Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tiền sảnh Lưu Băng Quán

Giữa màn tuyết li ti rơi vọng lại tiếng rê của xích chống trượt lốp*, rồi một chiếc Mercedes-Benz từ dưới dốc bò lên, chở theo những người khách được mời đến dự tiệc.

Hamamoto Kozaburo đứng trước cánh cửa tiền sảnh mở rộng, miệng ngậm tẩu thuốc. Cổ ông đeo nơ, tóc bạc trắng, mũi cao, từ đầu xuống chân không có lấy một gam mỡ thừa, trông rất khó đoán tuổi. Ông nhấc tẩu ra, phả một làn khói mờ, mỉm cười nhìn sang bên cạnh.

Cô con út Eiko đứng sóng vai ông, không ngại gì lạnh giá trong bộ đồ dạ hội lộng lẫy phô bờ vai trần. Tóc búi cao, xương gò má cao, sống mũi cũng cao di truyền của cha, nhưng khuôn mặt vẫn rất nhẹ nhàng nữ tính, toát ra đầy đủ hương sắc của một mỹ nhân. Vóc dáng cao ráo, thậm chí còn cao hơn Kozaburo một chút.

Cô trang điểm rất hợp với tiệc tối, đậm nhạt hài hòa, khóe miệng mím chặt như một người chủ đang lắng nghe cán bộ công đoàn đấu tranh.

Chiếc Mercedes-Benz chạy dọc lối vào, tiến đến cửa chính ngập ánh đèn vàng thì dừng lại, gần chỗ cha con Hamamoto. Xe chưa đỗ hẳn, cửa đã bật ra, một người đàn ông đầu to tóc thưa nôn nóng bước xuống, giậm giậm chân trên tuyết.

“Ngại quá, để anh phải ra tận nơi đón nữa!”

Kikuoka Eikichi cất giọng oang oang. Người đàn ông này hễ mở miệng là vô thức nói to. Kiểu người bẩm sinh phù hợp với việc giám sát hiện trường. Có lẽ là nhờ cái cổ bò mộng, giọng lão đặc biệt vang rền.

Chủ nhân Lưu Băng Quán lịch sự gật đầu, Eiko nói, “Vất vả cho chú quá!”

Một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều ló ra sau lưng Eikichi, gây ngạc nhiên cho cả hai vị chủ nhà, hoặc ít nhất là cho Eiko. Cô ta mặc đồ tây màu đen, vai phủ áo khoác da báo, cúi mình xuống xe với bộ điệu duyên dáng. Cha con Hamamoto chưa gặp cô gái này bao giờ. Khuôn mặt cô mềm mại đáng yêu, vẻ nũng nịu như con mèo.

“Để tôi giới thiệu. Đây là cô Aikura Kumi, thư kí của tôi. Đây là chủ tịch Hamamoto!” Eikichi đã chủ định kiềm chế, nhưng trong giọng nói vẫn lợn cợn đôi chút khoe khoang.

Aikura Kumi nở nụ cười tươi, cất tiếng chào bằng âm sắc ngọt ngào trong trẻo, “Hân hạnh.”

Eiko không màng đáp lễ, vì cô đang bận nghiêng người về phía ghế lái, dặn anh tài xế Ueda Kazuya về chỗ đỗ xe.

Hayakawa Kohei đã đợi sẵn đằng sau chủ nhân, lúc này tiến ra dẫn hai vị khách vào phòng sinh hoạt chung. Hamamoto Kozaburo vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, nhưng Eiko thì tỏ ra đăm chiêu. Aikura Kumi là thư kí thứ mấy của Eikichi? Nếu không liệt kê ra giấy có khi chẳng thể nhớ được. Sau đây chắc cô ta sẽ tìm cách ngồi vào lòng sếp tổng, dắt tay lão dung dăng dung dẻ ở Ginza*, tập trung làm ‘nhiệm vụ’ của một thư kí, đặc biệt là tích lũy tài sản cá nhân.

“Ba ơi!” Cô gọi.

“Ừ?” Kozaburo bập bập chiếc tẩu.

“Ba đừng đợi nữa. Chỉ còn Togai và vợ chồng Kanai là chưa đến thôi, đúng không ạ? Ba không phải cất công ra tận đây đón họ đâu, con và dượng Hayakawa là đủ rồi. Ba vào tiếp chú Kikuoka đi ạ.”

“Ừ, nghe con vậy. Nhưng con ăn mặc thế này liệu có lạnh không? Cẩn thận kẻo cảm mạo đấy.”

“Cũng phải ạ. Thế ba nói với dì một tiếng, nhờ lấy giúp con áo khoác lông chồn nhé. Chiếc nào cũng được. Ba bảo dì đưa cho Kusaka mang ra đây. Đằng nào thì Togai cũng sắp tới, Kusaka cùng ra đón anh ấy là phải rồi.”

“Ừ. Kohei ơi, Chikako đâu?” Kozaburo ngoái ra sau hỏi.

“Bà ấy ở trong bếp…”

Hai người vừa nói vừa đi vào nhà.

Chỉ còn lại một mình Eiko, cô bất giác ôm lấy hai cánh tay trần. Một lát sau, tiếng nhạc của Cole Porter tuôn ra, vai đột nhiên ấm lên nhờ một lớp lông phủ.

“Cảm ơn!” Eiko hơi xoay mình lại nhìn Shun, một thanh niên trắng trẻo khá đẹp trai.

“Sao Togai chậm trễ thế nhỉ?” Shun nói.

“Chắc là tại tuyết. Anh ấy lái xe dở tệ.”

“Có thể.”

“Lúc anh chưa đến, em cứ chờ mãi đấy.”

“Ừ…”

Im lặng một lúc. Cuối cùng Eiko bình thản chuyển đề tài, “Vừa rồi, anh có trông thấy thư kí của chú Kikuoka không?”

“Có.”

“Khẩu vị nặng quá!”

“?”

“Đối với con người ta, cái gu là rất quan trọng…” Eiko nhận xét tiếp, vẫn không bộc lộ cảm xúc gì. Vẻ thản nhiên này thường tạo nên hiệu ứng thu hút bí ẩn, nhất là đối với những chàng trẻ tuổi xoắn xuýt quanh cô.

Một chiếc xe van Nissan từ từ bò lên dốc, động cơ rền rĩ như nhịp thở phì phò.

“Đến rồi kia thì phải.”

Xe quay đầu chạy dọc thềm rồi dừng lại, kính cửa sổ trượt xuống, phô bày đôi kính gọng bạc cùng khuôn mặt hồng hào đầy đặn. Đáng ngạc nhiên là, trời đang rét căm căm nhưng khuôn mặt đó lại lấm tấm mồ hôi. Kính chưa hạ hết, người trong xe đã hấp tấp lên tiếng cảm ơn Eiko vì lời mời.

“Sao bây giờ anh mới tới?”

“Ừ, đi đường tuyết mệt mỏi quá đi mất! Hamamoto à, tối nay em còn đẹp hơn bình thường nữa đấy, đây là quà Giáng sinh anh tặng em.” Cậu ta đưa ra một bao nhỏ dài.

“Cảm ơn anh.”

“Ồ, Kusaka, anh đấy à?”

“Ừ, sắp đóng thành băng rồi, đỗ xe nhanh đi.”

“Được.”

Khi ở Tokyo, thi thoảng hai người vẫn hẹn gặp uống một chầu.

“Mau đi đỗ xe đi. Cậu biết rồi mà phải không? Vẫn chỗ cũ.”

“Ừ, đã hiểu.” Chiếc xe van rung lắc chuyển hướng ra sau trong màn tuyết lất phất. Shun chạy bước nhỏ theo sau.

Liền đó lại xuất hiện một chiếc taxi. Cửa xe mở ra, một người đàn ông rất gầy bước xuống tuyết. Đó là Kanai Michio. Anh cúi mình. Trông dáng vẻ cam chịu chờ đợi cô vợ yêu quý ấy, người ta sẽ bất giác liên tưởng đến con hạc cô độc bay tới bình nguyên tuyết phủ. Khó khăn lắm mới lách ra được khỏi băng ghế sau chật chội là một thân hình phì nộn, hoàn toàn đối lập với anh chồng, chị vợ Hatsue.

“Chào cô Hamamoto. Thật ngại quá, lại đến làm phiền cô rồi.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x