Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Phố phường cố đô đang đón những ngày thu.

Không khí mát mẻ và dễ chịu. Bầu trời xanh cao, trong vắt, cùng những chiếc lá phong lá đỏ mùa thu đang chậm rãi chuyển màu.

Vào mùa thu hoạch, từ các món ăn chế biến bằng nông sản Kyoto chín mọng cho đến những loại bánh kẹo truyền thống dùng đẫy hạt dẻ đều rất được ưa chuộng. Dường như có thể nói mùa thu ở Kyoto là mùa hấp dẫn nhất trong năm.

Đúng là mùa cao điểm du lịch có khác.

Những khu phố mua sắm trên Đường Teramachi và Đường Sanjo cũng trở nên đông đúc hơn hẳn.

Tôi vừa đủng đỉnh quét dọn bên trong tiệm, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gần đây, tôi bắt đầu nhận biết được trong số những người qua đường, ai là khách du lịch, ai không, chỉ qua phong thái của họ. Và mùa này quả thật rất đông khách du lịch. Những vị khách ấy cứ thế lướt qua, không hề để mắt đến cửa tiệm này. Phải, như thường lệ, tiệm đồ cổ này vẫn thật yên tĩnh, bất chấp bao ồn ào náo nhiệt ngoài kia.

Chiếc đồng hồ tủ đứng vẫn tiếp tục chạy, như hoà cùng tiết tấu của giai điệu jazz ngọt ngào đang lan toả khắp không gian cửa tiệm.

Anh Holmes ngồi tại quầy thu ngân, một tay cầm bút và giở sổ cái ra như thường lệ.

… Anh ấy lại đang kiểm tra sổ cái.

Nghĩ lại thì lúc nào cũng thế, chẳng hiểu rốt cuộc là anh ấy phải kiểm tra cái gì thường xuyên đến vậy nữa.

Vẫn cầm cây phủi bụi trong tay, tôi lén nhòm sang chỗ anh ấy. Hoá ra anh Holmes chỉ giả vờ kiểm tra sổ cái, chứ thực chất là đang làm bài tập trên trường.

“Anh Holmes, anh đang học bài ạ?”

Tôi ngạc nhiên hỏi. Anh Holmes liền yếu ớt nhìn tôi.

“Em phát hiện ra rồi à? Xin lỗi nhé, tại anh có bài tập phải nộp…”

“Th-Thế ạ..” Anh cần gì phải xin lỗi ạ, tôi bổ sung thêm như thế trong lòng.

“Nhân dịp này anh cũng muốn thú nhận, đôi lúc anh giả vờ như đang ngồi ghi sổ cái, nhưng thực ra là học bài đấy.”

“Hoá ra là vậy!”

Thảo nào thấy anh ấy giở sổ cái ra suốt ngày.

“Nếu muốn, Ai cũng có thể ngồi làm bài tập của mình, anh không phiền đâu.”
Nhìn anh Holmes tỏ thái độ dè dặt, xem chừng vẫn còn áy náy, tôi không nhịn được cười.

Anh không cần phải cảm thấy tội lỗi đâu mà.

Cháu trai của ông chủ vừa trong tiệm vừa làm bài tập trên trường cũng đâu có gì lạ.

“Thôi ạ, em chỉ là nhân viên làm thêm. Không làm việc sao em dám nhận lương chứ. Mặc dù, nếu gặp phải trường hợp bất khả kháng, buộc phải đi làm thêm trong khi sắp có bài kiểm tra thì có thể em sẽ xin phép học bài một chút.”

Thường thì khi sắp có bài kiểm tra tôi sẽ xin nghỉ. Nhưng thi thoảng cũng có ngày tôi được nhờ nhất định phải đến trong tiệm. Lúc ấy, miễn được cho phép ngồi học bài trong tiệm thì sẽ chẳng có vấn đề gì.

“Thế thì đến lúc ấy anh sẽ kèm em học.”

“Thật ạ? Vậy thì tốt quá.”

Được anh Holmes chỉ bài, còn gì sung sướng bằng.

Ngay khi tôi vừa nhoài người về phía trước vì cảm kích, chuông cửa bỗng reo lên leng keng.

“K-Kính chào quý khách.”

Tôi giật mình ngoảnh lại và thấy một người đàn ông gầy gò. Toàn thân anh ta toát lên vẻ trung tính, mái tóc dài buộc lại thành một túm phía sau. Nhìn qua có vẻ chưa đến ba mươi tuổi.

“Chào Kiyotaka.”

Anh ta nói và chưng ra một điệu cười ngây ngô, trông có phần yếu đuối.

“Anh Yoneyama đấy à.”

“Lâu rồi không gặp. Cho anh xin lỗi vì đã đường đột tới trong lúc em đang bận việc nhé” Thanh niên nọ co vai.

“Dạ không, như anh có thể thấy, em chỉ đang làm chút việc vặt thôi. Mời anh ngồi ạ. Aoi cũng giải lao đi nhé. Để anh đi pha cà phê.” Nói rồi, anh Holmes đứng dậy.

Việc vặt gì chứ, anh đang làm bài tập của chính mình thì có.

“Chào em, hân hạnh được làm quen. Lẽ nào em là bạn gái của Kiyotaka?”

Tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước quầy thì người thanh niên nọ đã cất tiếng hỏi với một nụ cười ỏn ẻn.

“D-Dạ không, em chỉ là nhân viên làm bán thời gian thôi ạ.” Tôi vội lắc đầu.

“À, ra thế. Thấy không khí giữa hai đứa có vẻ ngọt ngào nên anh cứ tưởng thế.”

Không khí ngọt ngào? Tim tôi giật thót khi nghe cụm từ ấy.

“Anh là Yoneyama Ryosuke. Hiện đang làm cho một phòng tranh.” Anh ấy thậm chí còn đưa danh thiếp cho một đứa học sinh cấp ba như tôi nữa.

“Em là Mashiro Aoi ạ.”

Vừa đón lấy danh thiếp bằng hai tay, tôi vừa ngẩn ngơ nhìn tấm danh thiếp đậm chất nghệ thuật ấy.

“Danh thiếp này thiết kế đẹp thật đấy.”

“Cảm ơn em.” Anh ấy vui mừng đỏ mặt, hơi khom lưng lại và gãi gãi đầu.
Chắc hẳn tấm danh thiếp này là do anh ấy tự thiết kế. Thậm chí còn có cảm giác anh ấy muốn được khen nên mới chủ động lôi danh thiếp ra.

Một anh chàng coi bộ dễ thương ra phết.

Tôi đang ngắm nghía tấm danh thiếp thì anh Holmes bước ra từ khu trà nước, tay bưng một chiếc khay. Rồi anh đặt tách xuống trước mặt chúng tôi và nói.

“Mời hai người?

Hương thơm nồng nàn của cà phê dậy lên, khiến tâm hồn tôi trở nên thư thái.

“Cảm ơn nhé” Anh Yoneyama đưa tách cà phê lên miệng, rồi sung sướng nheo mắt.

“Chà, cà phê Kiyotaka pha đúng là ngon thật. Phải rồi, anh có mang theo quà bánh. Hợp với cà phê lắm, mọi người cùng ăn đi.”

Nói rồi, anh hào hứng lôi ra một hộp bánh từ bên trong túi giấy và đặt lên quầy.

Tôi căng mắt ra nhìn dòng chữ trên hộp.

“Chữ này đọc như thế nào ạ?”

“Đọc là ‘ajari-mochi’. Đây là một loại bánh khá nổi tiếng trong thành phố này, của một cửa tiệm trứ danh tên là ‘Mangetsu’. Cảm ơn anh Yoneyama, bọn em xin phép thưởng thức nhé.” Anh Holmes đưa cho tôi một gói bánh đã được chia nhỏ.

“Em cảm ơn ạ.”

Mở gói ra thì thấy bên trong là một chiếc bánh mochi nướng tròn vo.

Tôi đưa bánh lên bỏ vào miệng. Lớp vỏ ngoài dẻo dẻo dính dính, còn phần nhân đậu có vị rất thanh…

“Bá-Bánh này ngon quá đi mất.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x