Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách It – Gã Hề Ma Quái của tác giả Stephen King

Chương 1: SAU CƠN LŨ (1957)

Bill ngồi trên giường, hai má vẫn ửng đỏ vì sốt (được cái cơn sốt của thằng bé cũng sớm hạ như nước sông Kenduskeag). Cậu đã gấp xong con thuyền, nhưng khi George đòi với lấy, Bill giơ lên cao tránh xa tầm với của em trai mình. “Đ-đi lấy cho anh s-s-sáp nến.”

“Nó là gì ạ? Để đâu hả anh?”

“Em đi x-xuống hầm là thấy, nó ở trên k-k-kệ,” Bill hướng dẫn. “Trong cái hộp đề chữ V-v-vin… Vịnh. Mang nó lên đây cho anh, kèm một con dao và một c-cái tô. Thêm cả một h-hộp d-d-diêm nữa.”

George ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cậu có thể nghe thấy tiếng dương cầm của mẹ, lần này không phải Für Elise mà là một bản gì đấy cậu không khoái lắm – bởi bản nhạc này nghe vừa chói tai vừa kiểu cách; cậu có thể nghe thấy tiếng mưa lộp độp đập vào cửa sổ nhà bếp đều đều. Tiếng mưa dễ chịu làm sao, nhưng việc phải mò xuống hầm không dễ chịu chút nào. Cậu không thích tầng hầm, cũng chẳng ham hố gì bước chân xuống các bậc cầu thang, bởi cậu lúc nào cũng tưởng tượng trong bóng tối có thứ gì đó lởn vởn. Tất nhiên, điều đó nghe thật ngớ ngẩn, cả bố, mẹ và nhất là anh Bill đều nói vậy, biết là thế, song…

Cậu bé thậm chí còn không thích mở cửa để bật đèn, vì lúc nào cậu cũng mường tượng ra một viễn cảnh – nghe thiếu muối khủng khiếp nên cậu chẳng dám hé răng với ai – rằng trong khi cậu rờ rẫm công tắc điện, một bộ móng vuốt đáng tởm sẽ êm ru chạm lên cổ tay… đoạn kéo cậu vào màn đêm ngai ngái mùi đất, rêu mốc và rau củ thối.

Vớ va vớ vẩn! Làm quái gì có sinh vật nào khắp người lông lá, móng vuốt nhọn hoắt, chực chờ giết người kia chứ. Thỉnh thoảng vẫn có kẻ phát rồ và giết người hàng loạt – như phát thanh viên Chet Huntley hay thông báo trên bản tin buổi tối – nhưng trong tầng hầm nhà họ thì không thể có con quái vật nào. Ấy thế mà tưởng tượng nọ vẫn cứ lởn vởn trong đầu cậu. Trong những khoảnh khắc dài thiên thu khi cậu phải mò mẫm công tắc bằng tay phải (tay trái nắm lấy khung cửa không thể nào chặt hơn), mùi của tầng hầm dường như càng xộc lên, bao trùm khắp nơi. Mùi đất, mùi rêu mốc và rau củ thối hòa quyện thành thứ mùi hổ lốn không lẫn vào đâu được, thứ mùi xú uế của quái vật, chúa tể của mọi quái vật. Đó là mùi của thứ mà thằng bé chẳng biết gọi tên: mùi của Nó, lấp ló, ẩn hiện và sẵn sàng nhào đến. Thứ sinh vật ngấu nghiến tất cả nhưng khoái khẩu nhất là thịt trẻ con.

Sáng hôm đó, cậu bé mở cánh cửa và mò mẫm mãi mà chẳng thấy công tắc đâu, cậu vịn chặt khung cửa trong tay, mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi hơi thè ra nơi khóe miệng như một nhành rễ con kiệt cùng đang tìm kiếm chút nước giữa khô hạn. Vui nhỉ? Chắc vui! Chuẩn rồi! Xem mày kìa, Georgie! Bóng tối mà cũng sợ! Đồ trẻ con! Tiếng dương cầm réo rắt từ gian phòng mà bố gọi là phòng khách còn mẹ nhất nhất gọi là phòng chính. Điệu nhạc như vẳng lại từ một thế giới khác, thật xa xôi, tựa hồ một người rã rời vì bơi nay nghiêng ngả dưới cơn sóng dữ, thấy tiếng cười đùa trên bãi biển chật như nêm vào mùa hè sao dường như hư như ảo.

Ngón tay của thằng bé rờ tới công tắc rồi! A! Đây rồi! Cậu bật đánh tách…

… Nhưng chẳng thấy sáng. Không đèn đuốc gì.

Ôi chết thật! Cúp điện!

George giật tay lại như thể vừa chạm vào một rổ nhung nhúc rắn. Cậu bé lùi khỏi cánh cửa tầng hầm đường ngủ, tim đập điện cuồng trong lồng ngực. Tất nhiên là cúp điện, cậu quên bẵng mất điều đó. Ôi trời ơi! Làm sao đây? Quay lại và nói với anh Bill rằng cậu không lấy được hộp sáp nến vì cúp điện và cậu sợ sẽ có thứ gì đó vồ lấy mình lúc cậu đứng trên bậc thang của tầng hầm, thứ gì đó không phải một kẻ giết người hàng loạt mà là một sinh vật hiểm ác hơn bội phần ư? Rằng thứ đó sẽ vươn một phần thịt thà thối rữa của mình, trườn lên cầu thang và tóm lấy mắt cá chân cậu? Nghe thế cũng khiếp nhỉ? Những người khác sẽ phá lên cười trước trí tưởng tượng bay xa của cậu, nhưng còn lâu anh Bill mới cười. Anh ấy sẽ nổi khùng và mắng cậu cho mà xem, “Bớt trẻ con đi, Georgie… Thế em có muốn chiếc thuyền này không?”

Tựa như suy nghĩ ấy cũng nhen nhóm sang Bill, cậu nói vọng xuống từ phòng ngủ của mình: “Em ng-ng-ngủm củ tỏi dưới đấy rồi hả, G-Georgie?”

“Không, em đang lấy đây,” George mau miệng đáp lại. Cậu bé xoa xoa hai cánh tay cho bao nhiêu da gà da vịt lặn bớt và da mịn màng trở lại. “Em mới uống miếng nước.”

“Ừ, nh-nhanh lên!”

Thế là thằng bé bước bốn bậc cầu thang nữa xuống thêm hầm, tim như cây búa nóng nện thình thịch trong cổ họng, tóc gáy dựng đứng, mắt nóng rát, tay lạnh ngắt, lo ngay ngáy cửa hầm sẽ tự động bất cứ lúc nào, chặn đứng ánh sáng lọt qua cửa sổ nhà bếp, và rồi thằng bé sẽ nghe thấy Nó, một thứ hãi hùng hơn mọi kẻ sát nhân trên thế gian này, hơn cả Attila Rợ Hung, hơn những thứ xuất hiện trong hàng trăm bộ phim kinh dị. Nó gầm gừ trầm đục – cậu bé sẽ nghe thấy tiếng gầm gừ ấy trong những giây bấn loạn phát rồ trước khi con quái đó vồ lấy cậu và xé toạc lục phủ ngũ tạng của cậu.

Cơn lũ khiến tầng hầm có mùi nồng nặc hơn mọi khi. Ngôi nhà của gia đình George nằm ở vị trí cao trên đường Witcham, gần đỉnh đồi, và nước tuy đã rút bớt nhưng dưới trũng vẫn có rất nhiều nước đọng, thấm qua các tầng đá cũ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x