Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Để viết một cuốn sách, cũng như để lắp một chiếc đồng hồ cần phải thành thạo nghề nghiệp của mình: Tác giả không chỉ cần có trí thông minh mà thôi. La Bruyère Tổng biên tập của tờ báo lớn buổi sáng “Paris-Nouvelles” Max Bary đang nói chuyện điện thoại với Jacque d’Arjeau, truởng ban văn học của chính tờ báo này.

– Được rồi. Sao? “Sự im lặng của Harpocrate” á?

Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Ờ, tôi hiểu… Tên Hy Lạp…

Thế tác giả là ai? Tôi hỏi anh về tác giả..

– Một tay Paul Doubois nào đó. Bây giờ anh nghe rõ tôi nói chưa?

– Rồi. Điện thoại bị sao ấy. Thế tay Dubois ấy là ai?

– Doubois, không phải “u” sau “D” mà là “ou”. Tôi xin nhắc lại, sau “D” là “ou”.

– Chuyện đó thì có nghĩa lý gì đâu! Như vậy là anh sẽ phỏng vấn chi tiết nhé, được chứ? Thế có ảnh không?

– Tất nhiên là không rồi. Tôi đang giải thích cho anh về chuyện ấy đây. Cả ảnh lẫn phỏng vấn đều bị loại trừ.- Tại sao thế?- Bởi vì không có tác giả.

– Thế anh ta ở đâu?

– Không ai biết gì hết. Không một ai cả!

– Nghe đây, anh d’Arjcan thân mến. Anh có hiểu anh đang nói chuyện vớ vẩn gì không? Có một tay nào đó hoàn toàn không có tên tuổi trong giới văn học bỗng dành được giải thưởng văn học Goncourt mà lại không xuất hiện tại buổi lễ. Chắc hẳn người ta đã đem anh ra diễu cợt rồi!

– Tôi xin khẳng định với anh là tôi được thông tin đầy đủ nhất hơn bất cứ một ai.

– Đúng là một chuyện rắc rối!

– Vâng, chuyện lạ lùng thật.

– Thôi được, rồi, biết đâu ông ta bị kẹt ở đâu đó, bận bịu gì hay là bị ốm thì sao?

– Không ai biết gì hết.

– Hay là ông ta ra nước ngoài rồi?

– Tôi đã nói với anh là không ai biết gì hết.

– Và không biết cả địa chỉ nữa hay sao?

– Vâng… Có nghĩa là không. Kẻ đó đã gửi thư cho Chủ tịch Hội đồng giám khảo ghi rõ địa chỉ Paris của mình. Thế nhưng hóa ra đó là địa chỉ giả. Người ta đã thăm dò tin tức rồi. Nói tóm lại, vẫn chưa biết gì cả. Paul Doubois không xuất hiện.

– Như vậy đấy. Cần phải chờ ít lâu xem.

– Chính chúng ta đang chờ đây. Người ta đã thông báo trên đài về việc trao giải thưởng. Chúng ta sẽ xem xem.

– Thật lạ lùng. Rất là lạ lùng. Giới thiệu tác phẩm cho giải Goncoiirt mà sau đó thậm chí cũng không nghiên cứu lai lịch người ta! Thế cuốn tiểu thuyết ấy ra sao? Đầu đề là gì ấy nhỉ? Anh vừa nói với tôi mà!

– “Sự im lặng của Harpocrate”.- “Sự im lặng của Garpo…”. Thôi được… Thế anh đã đọc nó chưa?

– Chưa. Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ đó. Tôi có cảm tưởng rằng người ta trao giải thưởng không phải là cho tiểu thuyết…

– Tôi nghe đây. Cái gì? Anh hãy nhắc lại xem! Lại có kẻ nào đó phá rối!

– Alô, bây giờ anh nghe rõ chưa?- Rồi. Như vậy là anh đang nói gì đó về cuốn tiểu thuyết?

– Đúng thế. Mỗi một thành viên trong ban giám khảo đã nhận được một bản “Sự im lặng của Harpocrate”. Tác phẩm được đánh máy và ký tên Paul Doubois ở dưới. Đấy là tất cả tin tức về tay Doubois với “ou” sau “D” ấy.

– Thế đấy! Thế còn bức thư gửi ông Chủ tịch thì sao?- Không có gì đáng lưu ý cả. Như mọi bức thư bình thưởng! Chả có gì đểsuy xét trong bức thư hết. Thêm vào đó, như tôi đã nói với anh, đó là địa chỉ giả. Đúng thật là không thể ghen tỵ với tình cảnh của các thành viên trong ban giám khảo. Không thể nhận ra ông Chủ tịch được nữa. Còn bên báo chí thì bắt đầu giơ nanh vuốt ra. Người ta đã chuẩn bị sẵn một số đề mục cho các số báo buổi chiều: “Người được giải thưởng

– Ông X”. “Ban giảm khảo đang lùng kiếm người để trao giải thưởng”… Tất cả đều thật lạ lùng.

– Anh d’Arjean, anh hãy nghe nhé, dù sao cũng hãy cố gắng đào bới một số chi tiết cụ thể nào đó. Thế còn “Sự im lặng của Harpocrate” là cái gì thế?

– Là tiểu thuyết.

– Chuyện đó thì rõ rồi, nhưng Harpocrate là ai vậy?

– Ồ, biết nói cho anh thế nào nhỉ… Đấy là thần Hy Lạp….

– Ờ, đúng rồi, tôi thật là quá thể.

– Đó là thần Im lặng.

– Ừ, đúng rồi.

– Cuốn tiểu thuyết vượt hẳn tất cả những gì mà người ta có thể tưởng tượng được. Người ta nói rằng đấy là một tuyệt tác. Nó đã gây cho ban giám khảo một ấn tượng đặc biệt. Bởi anh cũng biết là giải thưởng đã được quyết định ngay từ trước. Đúng hơn là có hai ứng cử viên: Jules Vollar cho tác phẩm “Phong cảnh vắng bóng mặt trời” và Armande Raymond với tác phẩm “Những thiếu nữ mộ đạo” của bà ta…

– Tôi biết “Những thiếu nữ mộ đạo” thực tế ra sao rồi… Tác phẩm đọc… rất được đấy chứ?

– Nói chung là như vậy. Nhưng dù sao thì Vollar được đánh giá cao honhẳn. Thực thà mà nói “Những thiếu nữ mộ đạo” đâu phải là tiểu thuyết. Nói tóm lại vào thời điểm cuối cùng bỗng nhiên xuất hiện cái tên Doubois. Có ai đó nói “Vì bậc thiên tài thì có thể áp dụng mọi biện pháp để nâng đỡ. Và đích thực là chúng ta đang có một tài năng mới…”.

– Được rồi. Anh hãy nghe đây, chả cần phải cuống quít lên làm gì. Riêng tôi thì có cảm tưởng rằng nhân tài ấy sắp xuất hiện. Nếu như không phải chính anh ta thì sẽ có ai đó trong số bạn bè hay họ hàng của anh ta sẽ xuất hiện. Và ngay lập tức mọi sự sẽ trở nên rõ ràng: Doubois bị ốm hay đang lưu lạc ở đâu đó, thiếu gì chuyện có thể xảy ra…

– Thế còn địa chỉ giả thì sao?

– Tất cả các thiên tài đều đãng trí… Alô, anh hãy chờ và tìm tòi tư liệu! Chúng ta sẽ đưa ra một đề mục tuyệt diệu với phần mở đầu cực kỳ giật gân ở ngay trên trang nhất, sẽ đăng ảnh và…- Nếu như chúng ta kiếm được…

– Ờ, rõ rồi. Thế còn bản thân cuốn tiểu thuyết thì sao? Anh đã đọc chưa?

– Tôi đào đâu ra bây giờ?

– Ồ, ông bạn già ơi, anh hãy xoay xở tùy thích nhưng chúng ta cần phải biết nội dung cuốn sách hay một đoạn trích nào đó… Anh hãy nhờ Morelly, ngài André Morelly, thành viên ban giám khảo.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x