Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ngày đầu tiên, tôi thấy nó mỉm cười. Lập tức tôi muốn làm quen ngay.

Tôi biết rõ sẽ chẳng bao giờ quen được nó. Lại gần nó, tôi không thể. Tôi luôn chờ người khác đến bắt chuyện: chẳng bao giờ có ai đến cả.

Trường đại học là thế. Ta nghĩ sẽ mở lòng với thế giới quanh ta và rồi chẳng gặp được ai hết.

Một tuần sau, đôi mắt nó nhìn tôi.

Tôi tưởng đôi mắt ấy sẽ nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng không, chúng vẫn ở đó mà dò xét tôi. Tôi chẳng dám nhìn ánh mắt ấy. Mặt đất như sụt lở dưới chân, tôi cảm thấy khó thở.

Vì tình trạng ấy cứ tiếp diễn nên sự đau khổ càng trở nên khủng khiếp. Với lòng can đảm chưa từng có, tôi nhìn thẳng vào mắt nó. Nó khẽ đưa tay ra hiệu với tôi rồi cười.

Sau đó, tôi thấy nó nói chuyện với đám con trai.

Ngày hôm sau, nó lại gần và chào tôi.

Tôi chào lại rồi imlặng. Tôi ghét sự ngượng nghịu của bản thân.

– Cậu trông trẻ hơn những bạn khác, nó nhận xét.

– Là vì tôi trẻ hơn thật. Tôi mới tròn mười sáu tuổi được một tháng.

– Tôi cũng vậy. Tôi tròn mười sáu cách đây ba tháng. Hãy thú nhận là cậu không tin tôi trẻ thế đi.

– Đúng vậy.

Sự tự tin làm nó trông già hơn tôi hai đến ba tuổi.

– Cậu tên là gì? nó hỏi tôi.

– Blanche. Còn cậu?

– Christa.

Cái tên ấy thật đặc biệt. Tôi lại im lặng vì kinh ngạc. Nó nhìn thấy sự ngạc nhiên của tôi và nói thêm:

– Ở Đức, tên này không hiếm đâu.

– Cậu là người Đức à?

– Không. Tôi đến từ một tỉnh ở miền Đông.

– Cậu nói được tiếng Đức chứ?

– Tất nhiên.

Tôi nhìn nó đầy ngưỡng mộ.

– Tạm biệt cậu, Blanche.

Tôi không kịp chào lại. Nó đã bước xuống cầu thang của giảng đường. Một nhóm sinh viên í ới gọi nó. Christa rạng rỡ tiến đến chỗ đám bạn đang gọi.

“Nó đã hòa nhập,” tôi nghĩ.

Từ này đối với tôi có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Tôi chưa bao giờ hòa nhập được với bất cứ thứ gì. Tôi cảm thấy vừa khinh bỉ vừa ghen tị với những người có khả năng hòa nhập.
Lúc nào tôi cũng chỉ lủi thủi một mình. Điều này không làm tôi khó chịu nếu như đó là lựa chọn của tôi. Đằng này lại hoàn toàn không phải thế. Tôi luôn mơ ước được nhập bọn, dù chỉ để tặng bản thân một thứ xa xỉ là tách khỏi nhóm ngay sau đó.

Tôi luôn mơ ước được trở thành bạn của Christa. Đối với tôi, có một người bạn là điều không thể tin nổi. Trở thành bạn của Christa lại càng là điều không tưởng. Không, không nên hy vọng hão huyền.

Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi tại sao mình lại mong mỏi có được tình bạn này đến thế. Tôi không tìm được câu trả lời rõ ràng. Cô gái này có cái gì đó cuốn hút mà tôi không tài nào lý giải được.

Khi tôi rời khuôn viên trường đại học, một giọng nói hét vang tên tôi.

Điều này chưa từng xảy ra với tôi. Nó khiến tôi hoảng sợ. Tôi quay người lại và thấy Christa đang chạy đuổi theo. Thật tuyệt vời.

– Cậu đi đâu đấy? Nó vừa đi cùng vừa hỏi tôi.

– Về nhà.

– Cậu sống ở đâu vậy?

– Cách đây năm phút đi bộ.

– Đó đúng là thứ tôi cần!

– Sao vậy? Cậu sống ở đâu?

– Tôi đã nói với cậu rồi: ở một tỉnh thuộc miền Đông.

– Đừng nói với tôi là tối nào cậu cũng quay về đó nhé.

– Đúng thế đấy.

– Xa thế cơ mà!

– Ừ. Phải mất hai tiếng đi tàu để đến trường, hai tiếng để về nhà, chưa kể các đoạn đường phải đi bằng xe buýt. Đó là giải pháp duy nhất tôi đã tìm ra.

 

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x