Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Có một thời gian, tôi mắc bệnh thích đi tàu. Khi đi tàu lại luôn đi đường dài, từ thành phố này sang thành phố khác. Khi đi ngoài hành lí ra còn mang theo vài cuốn sách, trên tàu không có việc gì để làm, nên chỉ đọc như vậy. Có khi đang đọc liền ngủ quên. Trong suốt những chuyến tàu đó, mục đích đi chính của tôi là chỉ để đọc cho xong một câu chuyện. Khi chuyển nhà từ Osaka đến Tokyo tự lập, liền tìm thấy nó. Đã bị bỏ quên từ lâu, khi nào thì tôi cũng không nhớ. Là do ai tặng, cũng không rõ. Câu chuyện về tình yêu đồng giới. Tôi đọc nó rất kiên trì. Một chàng trai yêu người bạn thân của mình, cũng là con trai. Trong lễ tốt nghiệp cao trung, anh ta ôm tạm biệt cậu bạn đó, sau đó chuyển tới một thành phố khác. Mười năm sau, anh nhận được giấy mời dự lễ cưới của cậu bạn năm xưa. Sau bữa tiệc, người kia có thời gian ở riêng với anh đã hỏi một câu, cậu có biết là ngày xưa tớ thích cậu không ?

Lúc đọc xong vẫn còn thấy tiếc nuối, thật mong tác giả có thể viết thêm một chút nữa, để cho hai người họ vì nhau mà một lần cảm thấy hạnh phúc. Cũng là sau câu chuyện ấy, tôi bắt đầu viết.

Tôi cảm thấy khi viết, tâm hồn mình thực sự tự do. Người viết văn có thể giả tưởng mình cầm trong tay quyền lực của Chúa Trời, có thể tự định đoạt vận mệnh của nhân vật. Tự mình viết nên số phận của một người, cảm giác đó quả thực không tồi.

Lúc đó, tôi liền phát hiện ra những sở thích và sở trường của mình đều xuất phát từ những gì bản thân không thể thực hiện. Tôi thích viết, không chỉ đơn thuần là yêu những con chữ, mà bởi vì tôi cũng không có quyền định đoạt vận mệnh. Tôi ưa di chuyển, không chỉ vì muốn chụp ảnh và làm việc mình thích, ngắm nơi mình muốn, mà bởi vì cô đơn.

Thời gian ở Paris, tôi tranh thủ viết một mẩu chuyện ngắn. Akira nhắn tin, em đang ở đâu rồi. Tôi liền nhắn lại, vẫn đang ở Pháp. Anh hỏi tôi, hoa oải hương có đẹp không ?

Tôi gõ một đoạn chat rất dài để tả cho anh. Đi ra vùng ngoại ô, chỉ có một con đường đi thẳng, tất nhiên thỉnh thoảng cũng có vài ngã rẽ, nhưng em chỉ đi thẳng thôi. Hai bên đường là những cánh đồng hoa. Em thuê một chiếc moto, tự lái một mình, cảm giác như là mình đang bay, rất thoải mái. Trong không gian rộng như vậy vẫn ngửi thấy hương hoa. Một đoạn, hai bên đường đều là hoa hướng dương, màu vàng rực rỡ như nắng. Tiếp theo một đoạn nữa là hoa oải hương. Em chưa bao giờ nhìn thấy nhiều màu tím như vậy. Rất mềm mại, rất đẹp. Em có ngắt trộm một bó, nhưng cánh đồng rộng như vậy cũng không thấy người trông coi, nên kết quả là cũng không bị bắt. Haha.

Akira nhắn lại, có vẻ em rất vui. Anh cũng đã đến Pháp ký hợp đồng vài lần. Nước Pháp quả thực rất đẹp, giống như là một lọ nước hoa, luôn mang mùi hương mềm mại của những bông Lavender.
Tôi mỉm cười nhắn lại, đúng thế.

Anh lại nhắn, anh có nên đến đó không nhỉ ?

Tôi nói, không cần, dù sao em cũng sắp đi rồi. Thời gian đó anh để dành mà chăm sóc cho hôn phu của anh đi.

Đợi một lúc cũng không thấy Akira nhắn lại, tôi vốn tưởng anh đã mất hứng nói chuyện, liền chuẩn bị đi ngủ. Vừa nằm xuống, điện thoại giơ ngang mặt, định lướt mạng một chút thì sẽ ngủ, đột nhiên điện thoại rung lên, bài hát “Lost stars” vốn cài làm nhạc chuông vang ầm ĩ. Tôi nhất thời bất ngờ, lại có chút hốt hoảng, điện thoại liền rơi đúng vào mặt, không xê dịch một li. Tôi đau đến nỗi nước mắt ứa ra, bực bội bắt máy:

-Alo ?

-Cuối cùng thì cũng chịu nghe điện thoại của anh à. Akira cười. – Đang làm gì thế.

-Chuẩn bị đi ngủ liền được anh tặng cho một cú đấm vào mặt.

Anh im lặng vài giây như đang suy nghĩ. Sau đó tôi nghe thấy giọng anh cố nén cười:

-Em bị điện thoại rơi vào mặt à ?

Tôi ấm ức nhưng không thể phát tiết, liền nói, dù sao cũng không phải là chuyện của anh.

Anh nói, anh đã huỷ hôn với người kia rồi.

Tôi dường như không thở nổi.

-Anh bị điên rồi à?

Tôi không am hiểu lắm về giới kinh doanh, nhưng cũng biết cuộc hôn nhân sắp đặt của Akira không đơn giản. Anh tự ý hủy hôn như thế, liệu có thể không ảnh hưởng đến chỗ đứng của anh sao ?

-Không sao cả. Dù sao thì cũng không phải là ý định của mỗi anh. Akira nói. – Cô ta cũng đồng ý mà.

Tôi không kìm được cảm thán:

-Thật bất lực với anh.

Hình như Akira cười.

-Nim, anh cho em thời hạn một năm nữa. Sau đó trở về đây bên anh. Chúng ta cùng đi.

Tôi mỉm cười nói, em chỉ có Tây Tạng là muốn cùng anh đi.

Đó là địa điểm cuối cùng trong hành trình của em.

Akira đáp, anh biết.

Cuộc trò chuyện ở Paris đó đã là một tuần trước. Bây giờ thì tôi ở đây, giữa New York rộng lớn. Tôi rất thích những thư viện phương Tây, các giá sách lớn xếp sát nhau, làm con người nhỏ bé như lọt thỏm giữa một biển chữ. Giống như là có thể dễ dàng biến mất, có ngủ lại cũng không ai phát hiện ra. Cứ ngồi như vậy, thời gian như đứng lại, tôi chọn không biết bao nhiêu là sách. Nhưng mang về bàn đọc cũng không đọc hết, chỉ đọc nửa cuốn đã đứng dậy trả sách rồi rời đi.

Tôi đi qua một cửa hàng bánh ngọt, cảm thấy hơi đói bụng, liền ghé vào. Những tiệm bánh ngọt ở New York đều rất xinh xắn, bên trong có màu vàng ấm áp của đèn tường. Không khí luôn có mùi hương ngọt ngào của bột mì và đường, thật dễ khiến người ta say đắm, giống như là rượu vang. Bên trong có một cầu thang dẫn lên tầng hai. Một người phụ nữ đi xuống, ánh mắt chúng tôi giao nhau, cả hai đều ngạc nhiên. Cô ấy mời tôi một chiếc bánh ngọt StrawBerry, lớp đường hồng nhẹ mềm mại như mây buổi xế chiều. Tôi ngồi đối diện cô, nghĩ một lúc, liền nói.

Thật không ngờ cô cũng ở đây, Yukiko.

Yukiko nhìn tôi mỉm cười. Cô hỏi, cô và Akira đã gặp nhau chưa ?

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x