Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

— Scusi! Scusi![3]

Đám đông chen đầy tiền sảnh nhà ga. Anh xô vài hành khách, buông ra những câu “scusi!” nóng nảy trong lúc thốc tháo rẽ ngang sóng người đang mỗi lúc một dâng đầy thêm.

— Scusi! Scusi!

Anh đã đến được cửa ghi sê đầu tiên mà anh thấy còn trống.

— Un biglietto per Paris, per favore![4]

Anh phải nhắc lại đến hai lần, cố gắng phát âm rành rọt tất cả những âm tiết để cho người đang nghe anh nói hiểu được.

— Grazie![5]

Tiếp tục quay lại với cuộc chạy việt dã chẳng theo khuôn khổ nào của mình, anh lại bắt đầu trượt đi hết cỡ giữa đám khách du lịch trong sân ga trung tâm Santa Maria Novella. Đồng hồ lớn chỉ 20 giờ 50. Anh còn ba phút để chạy đến tận sân ga số 8, nơi có chuyến tàu đêm Artesia đang đợi anh.

Bản nhạc đa âm trên điện thoại di động của anh báo có một tin nhắn vừa được gửi tới. Anh chẳng thèm để tâm đến chuyện ấy chỉ cố gắng sao cho khỏi lỡ tàu. Anh tiếp tục cuộc chạy việt dã, tay trái ôm chặt chiếc áo đi mưa và tấm vé trong khi tay phải kéo một chiếc va li đen nặng trịch.

— Scusi! Scusi!

Những cố gắng của anh đã được đền bù khi anh tiến được đến gần con tàu vẫn đậu trên sân ga. Anh trình tấm vé của mình cho một kiểm soát viên đang vắt vẻo trên những bậc lên xuống của toa tàu. Cuối cùng anh đã vào được hành lang dài hun hút thông giữa các khoang tàu. Đôi bàn chân khiến anh đau đớn, anh há miệng thở hổn hển. Áo sơ mi của anh ướt sũng và chiếc nơ cà vạt treo lủng lẳng một cách thảm hại. Anh còn phải tránh mình trước một mệnh phụ gốc Đức đang đứng ung dung bệ vệ trước khi về tới khoang ghế của mình mà anh thấy còn trống trơn. Anh sẽ được yên tĩnh, chí ít là đến tận Milan. Anh khép cửa để giữ sự tĩnh lặng. Mỗi bên khoang tàu có ba giường ngủ kiểu giường tầng. Anh đặt va li lên chiếc giường ngủ phía dưới, bên phải và ngồi lên giường bên trái.

Một đợt rung mạnh khiến đầu anh va phải giường phía trên. Con tàu rốt cục cũng bắt đầu chuyển bánh. Một hồi còi cuối cùng vang lên trên sân ga. “Tạm biệt Firenze!” Anh vừa trải qua một tuần liền tại thành phố tuyệt vời này. Cấp trên của anh, Chánh thanh tra Tỉnh trưởng Pupillin, đã chọn anh là đại diện cho sở cảnh sát Paris tham dự Hội nghị quốc tế Cảnh sát châu Âu. Hội nghị này chẳng khiến anh hào hứng tẹo nào, nhưng tình yêu đối với nghệ thuật đã thôi thúc anh chấp nhận đề nghị. Florence nổi tiếng với rất nhiều bảo tàng và nhà thờ các loại. Saint Hilaire đã không bỏ lỡ dịp may hiếm có này. Anh cảm thấy như đang ở nhà mình trong những con hẻm chật hẹp uốn lượn trong khu thành cổ của thời phục hưng. Những quảng trường hào nhoáng, những máy nước khổng lồ và những bức tượng hoành tráng khiến anh ngây ngất.

Năm ngày diễn ra hội nghị đối với anh như cuộc chạy đua cùng thời gian. Công việc nhọc nhằn bất khả kháng với những trận tranh cãi dài bất tận về tình trạng của ngành cảnh sát ở châu Âu, bắt đầu ngay từ lúc chín giờ sáng và kết thúc, tùy theo lượng người tham gia phát biểu, vào tầm mười sáu giờ. Bao giờ cũng là người đầu tiên rời khỏi hội nghị, anh dành trọn phần còn lại của buổi tối để chạy hết phòng tranh này đến các bảo tàng khác, đến thăm tất cả các nhà thờ, trèo lên các vòm của những chốn linh thiêng ấy, để rồi kết thúc một ngày trong những nhà hàng nhỏ rất đặc trưng. Những kỷ niệm hoàn toàn mới tinh này vẫn còn chất đầy đầu vị cảnh sát. Anh mỉm cười, lại như vẫn thấy mình đang đứng trên Pont Vecchio, cây cầu dày đặc các cửa hàng, đặc biệt là những gian hàng trang sức. Một thanh niên Italia rắp tâm định cuỗm một chiếc vòng đeo tay bằng vàng trưng bày ở một trong những tủ kính ấy. Mặc dù hắn đã cố gắng né tránh, nhưng cũng không thoát khỏi những cú đạp của đế giày số 42 dưới chân viên cảnh sát Pháp. Anh lại như nhìn thấy hắn rẽ đám đông đang cười nhạo báng mà bỏ chạy. Saint Hilaire tủm tỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm này. Florence đã quyến rũ anh. Anh đã bị thuyết phục, bị thôi miên bởi thành phố mê ly ấy.

Con tàu bắt đầu tăng tốc. Saint Hilaire cảm thấy tiếc nuối vẻ duyên dáng của vùng nông thôn xứ Toscane. Màn đêm sẽ xóa mờ đi phong cảnh hữu tình.

Tiếng lách cách của then cài cửa lôi Saint Hilaire ra khỏi những mơ mộng.

— Xin chào, giường ngủ 225 đúng là ở khoang này chứ?

Chánh thanh tra, người hiểu rõ cung cách lịch lãm của “nước Pháp cổ kính”, liền đứng ngay dậy để giữ cửa cho một phụ nữ duyên dáng xuất hiện trước mặt anh.

— Giường của tôi số 224, vậy giường của cô chắc chắn phải ở trong khoang này rồi.

Anh đưa mắt nhìn những tấm biển nhỏ đánh số trên mỗi chiếc giường.

— Đây rồi! – Anh nói, và kéo va li của mình ra khỏi chỗ được ghi số.
Anh lùi lại sát cửa sổ để người phụ nữ trẻ bước vào trong khoang.

— Cảm ơn ngài. Tôi đã đến rất trễ và phải leo lên toa cuối cùng. Tôi tìm chỗ của mình mất đến mười lăm phút rồi, thật vui khi cuối cùng đã tìm được đúng chỗ nghỉ của mình. Tôi xin tự giới thiệu: Monica Scalzo!

— Pierre Saint Hilaire, rất hân hạnh!

Anh chìa một tay ra và cô gái bắt tay anh một cách uể oải.

— Cô nói tiếng Pháp rất giỏi, ấy thế mà cô lại có một cái tên Italia, đúng thế không?

— Đúng vậy. Gia đình tôi gốc ở xứ Toscane, nhưng tôi được sinh ra tại Pháp.

Là một cảnh sát cừ khôi, Saint Hilaire có thói quen nhìn chăm chú những người đối diện. Người phụ nữ này còn trẻ nhưng lại mang dáng vẻ tự tin của người từng trải. Anh đoán cô chừng ba mươi lăm tuổi, dẫu cô có vẻ như trẻ hơn. Cô chắc cao không quá một mét bảy mươi lăm. Chiếc váy xẻ để hở cặp đùi mịn và lẳn. Anh ngây ngất trước mái tóc vàng, được cột lại thành búi của cô, vài lọn tóc xõa xuống mơn man bên bờ môi.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x