Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Kẻ Thù của tác giả Lee Child mời bạn thưởng thức.

HAI

Tôi đặt điện thoại xuống và đọc mẩu giấy nữ trung sĩ để lại cho mình: Anh trai anh vừa gọi. Không để lại tin nhắn. Tôi gấp mẩu giấy và vứt nó vào thùng rác. Xong tôi trở về phòng và ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ. Sau đó tỉnh dậy đúng năm mươi phút trước bình minh. Tôi trở lại quán trọ thì mặt trời vừa rạng. Buổi sáng cũng chẳng giúp nơi này khá khẩm hơn chút nào. Cảnh sắc khắp mấy dặm xung quanh trông thật sầu thảm và vắng vẻ. Im ắng nữa. Không một vật gì nhúc nhích. Sáng sớm mồng một luôn là thời khắc một nơi thưa dân cư đạt đến trạng thái gần như chết lặng. Giao lộ cao tốc trống trơn. Không bóng dáng xe cộ. Một chiếc cũng không.

Quán ăn ven trạm xe tải dù mở cửa nhưng trống khách. Phòng tiếp tân quán trọ cũng chẳng có ai. Tôi bước dọc hành lang tới căn phòng kế cuối. Phòng gã Kramer. Cửa bị khóa. Tôi đứng tựa lưng vào cửa và tưởng tượng mình là cô nàng bán hoa vừa chứng kiến khách bị đột tử. Tôi hẩy cái xác to đùng kia khỏi người rồi vội mặc quần áo, sau đó cuỗm theo chiếc cặp của gã và vắt chân lên cổ mà chạy. Thế tôi sẽ làm gì? Tôi nào có quan tâm gì tới cái cặp. Tôi muốn xấp tiền bên trong ví gã kìa, và có lẽ cả chiếc thẻ tín dụng American Express nữa. Vậy nên tôi sẽ lục tung để lấy hết tiền rồi vứt chiếc cặp đi. Nhưng tôi sẽ thực hiện hết những việc ấy ở đâu?

Bên trong căn phòng là tiện nhất. Nhưng tôi đã không làm thế, vì lý do nào đó. Có lẽ vì tôi đã phát hoảng. Có lẽ tôi đã sốc đến bay hồn vía và chỉ muốn tháo chạy, thật nhanh. Vậy còn nơi nào nữa? Tôi trông thẳng đến quán bar. Có lẽ tôi sẽ đến đấy. Đó có lẽ cũng là nơi tôi đón khách. Nhưng lẽ nào tôi lại bưng chiếc cặp vào trong.

Đồng nghiệp sẽ để ý ngay, bởi vốn tôi đã mang bên mình cái túi xách khá to rồi. Gái bán hoa nào mà chả mang túi to. Thiếu gì thứ phải đem theo. Bao cao su, dầu mát xa, có thể là một con dao hay khẩu súng gì đó, có thể là máy cà thẻ nữa. Đấy là cách dễ nhất để phát hiện một cô làng chơi. Cứ tìm ai ăn mặc như đi hội, mà đeo cái túi như sắp đi du lịch.

Tôi quay sang trái. Có lẽ tôi đã vòng ra sau quán trọ. Nơi ấy hẳn im ắng hơn. Cửa sổ xung quanh đều hướng về đó, nhưng đêm rồi nên tôi nghĩ chắc màn cũng đã kéo kín hết cả. Tôi quẹo trái rồi quẹo trái lần nữa đến phía sau dãy phòng ngủ nơi có một khoảnh sân chữ nhật đầy cỏ dại chạy dọc bờ tường tòa nhà và rộng khoảng hai mươi feet. Tôi tưởng tượng mình bước đi vội vàng rồi dừng giữa góc tối nhất và lục lọi chiếc cặp bằng tay. Tôi tưởng tượng mình tìm thấy vật mình muốn rồi quẳng chiếc cặp vào bóng tối. Tôi có thể đã ném nó đi khoảng ba mươi feet.

Tôi đứng nơi cô ta có thể đã đứng và rà mắt khắp các góc xung quanh. Tôi có một khoảng một trăm năm mươi feet vuông để kiểm tra. Mặt đất khá cứng và gần như đóng băng bởi sương đêm. Tôi tìm được kha khá thứ. Nào là rác rưởi rồi kim tiêm đã dùng, thêm vài ống tẩu hút ma túy cuộn từ giấy bọc cùng vài nắp trục bánh xe hiệu Buick và một cái ván trượt. Nhưng không thấy chiếc cặp táp đâu cả.

Phía cuối bãi đậu xe có dựng một hàng rào bằng gỗ. Nó cao chừng sáu feet. Tôi đu lên thành và nhìn ra phía sau. Thêm một khoảng sân chữ nhật đầy cỏ dại và sỏi đá nữa. Không thấy bóng dáng chiếc cặp đâu cả. Tôi nhảy xuống hàng rào rồi bước đến phía sau lưng phòng tiếp tân quán trọ. Ở đấy có ô cửa sổ bằng kính mờ bẩn bẩn mà tôi đoán là nhà tắm cho nhân viên.

Bên dưới là một đống nhỏ những máy lạnh đã hỏng. Tất cả đều gỉ sét. Hàng mấy năm trời không ai động đến. Tôi đi tiếp qua một góc tường và quẹo trái đến một khoảng sân rải sỏi đầy cỏ dại có đặt một chiếc thùng rác. Tôi mở nắp thùng. Rác lên đến ba phần tư thùng. Không có chiếc cặp táp.

Tôi băng qua đường, đi hết bãi đỗ xe vắng tanh và quan sát quán bar. Quán im ắng và đã đóng kín cửa nẻo. Mấy bảng hiệu nê ông đã tắt hết và các ống đèn nhỏ xíu cong cong kia trông lạnh ngắt, chết chóc. Quán có thùng rác riêng, gần bãi xe, nằm yên một góc như một chiếc xe đang đỗ vậy. Bên trong cũng không có chiếc cặp táp.

Tôi chui vào quán ăn. Bên trong vẫn vắng hoe. Tôi kiểm tra sàn nhà quanh mấy cái bàn và băng ghế trong các buồng con. Tôi nhìn sàn nhà phía sau quầy tính tiền. Nơi ấy đặt chiếc hộp các tông chứa vài cây dù người ta bỏ quên. Nhưng không có chiếc cặp. Tôi kiểm tra phòng vệ sinh nữ. Không cô nào trong đó. Cũng không cặp táp luôn.

Tôi nhìn đồng hồ rồi trở lại quán bar. Tôi cần phải hỏi trực tiếp vài người ở đó. Nhưng nơi này ít nhất tám tiếng sau mới mở cửa. Tôi quay lại nhìn qua quán trọ bên kia đường. Trong văn phòng vẫn chẳng thấy ai. Nên tôi trở lại chiếc Humvee vừa kịp lúc nghe đài phát mã lệnh 10-17. Lệnh hồi trại. Tôi đáp đài rồi nhấn ga chạy một mạch về trại Bird.

Trên đường vắng tanh nên tôi về tới nơi trong vòng bốn mươi phút. Tôi trông thấy chiếc xe gã Kramer đã thuê đỗ trong bãi xe. Một người mới đang ngồi ở cái bàn bên ngoài văn phòng mượn của tôi. Một viên hạ sĩ. Trực buổi sáng. Cậu ta là một tay nhỏ con ngăm đen trông như dân Louisiana. Chắc chắn là có máu Pháp. Cứ máu Pháp là tôi nhận ra ngay.

“Anh trai sếp lại vừa gọi,” tay hạ sĩ lên tiếng.

“Chi vậy?”

“Không để lại lời nhắn ạ.”

“Phát lệnh 10-17 làm gì thế?”

“Đại tá Garber yêu cầu lệnh 10-19 ạ.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x