Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Khang Hy hăng say đọc sách luận

Sách Ni hôn mê dâng di ngôn

Bí mật việc Thuận Trị giá băng không còn ai nói đến nữa. Thời kỳ đầu Khang Hy lên ngôi cung đình xảy ra bao nhiêu chuyện lớn nhỏ cũng bị người ta nhanh chóng quên đi dần. Viên quan chép việc trong triều nội vẫn chiếu theo hiện tượng, ghi chép một cách nghiêm túc bằng thứ văn chương bề ngoài: “Năm thuận Trị thứ mười tám, mùa xuân, tháng Giêng Nhâm Tý. …Thượng băng tại điện Dưỡng Tâm”; “Bọn Oa Hách… tự ý cưỡi ngự mã, bị chém bêu đầu ở chợ”; “Thượng giết Thái giám Ngô Lương Phụ tại Nguyệt Hoa môn ….”

Thời đó chỉ có một số ít người để tâm ghi nhớ, suy nghĩ những điều bí mật bên trong. Kỳ thực bệnh của Sách Ni là chiếc hàn thử biểu đo triều chính thời đó. Bệnh ông ta hơi nặng một chút, trong triều liền xảy ra một số việc. Hiện thời, bệnh của Sách Ni càng ngày càng nặng, tình hình cung đình ngày càng trở nên căng thẳng.

Tên Ngao Bái thấy quyền thế của mình ngày càng lớn, gần đây lại thu phục được Át Tất Long, với Tô Khắc Tát Cáp hắn chẳng coi ra gì. Mượn cớ hai mươi năm trước trong khi khoanh đất, Đa Nhĩ Cổn thiên lệch phía cờ trắng Chính, định nhân lúc Khang Hy còn nhỏ, Sách Ni bị bệnh, sẽ đổi lại số đất tốt mà cờ trắng Chính đã cưỡng đổi trước kia, thừa thế mở rộng thêm trang viên cho mình. Thế là càng làm cho nhân tâm hoảng loạn, không được yên bình. Mới đó, đã đến năm Khang Hy thứ sáu, Khang Hy tự điều hành chính sự đã hơn một năm, do mở khoa thi chọn hiền sĩ, đã xảy ra những cơn sóng gió không lường trước.

Ngày hôm đó thi Hội đã xong. Ngũ Thứ Hữu rời phòng thi bước ra ngoài phố, quả có cảm giác như bị bệnh nặng. Ánh nắng gay gắt chiếu từng gương mặt xanh xao của sĩ tử, giống như cả đường phố đều chao đảo ngả nghiêng, làm choáng đầu hoa mắt. Người trên phố xoi mói nhìn “môn sinh của Thiên tử” từ trường thi bước ra, đoán định trong số đó vị nào sẽ trở thành trụ cột của Triều Thanh. Họ hy vọng quốc thái dân an.

Ngũ Thứ Hữu ngật ngưỡng trở về quán Duyệt Bằng, đã là giờ Mùi, Hà Quế Trụ cùng bọn đàn em đón ở cửa thấy anh, bèn bước tới vái chào: “Chúc mừng cậu Hai, lần này chắc phải độc chiếm bảng vàng rồi – sao không ngồi kiệu mà lại đi bộ về?” Vừa nói vừa kêu nhà bếp mang nước nóng lên rửa mặt mũi tay chân. Ngũ Thứ Hữu cười miễn cưỡng, dựa vào mép quầy ngồi xuống, nói: “Đa tạ lời nói tốt đẹp, bực mấy ngày rồi, là muốn có tí gió, giãn gân cốt, nên trở về đây.” Đang nói, Minh Châu cười ha hả từ phía sau vội bước tới vái chào.

Ngũ Thứ Hữu cười nói: “Chú là nhanh chân đấy – bài làm tốt không?” Minh Châu chau mày nói: “Văn em vốn bình thường, viết quấy quá một thiên sách luận nộp lên cho xong chuyện.” Ngũ Thứ Hữu cười nói: “Hai lần liền, anh em ta không được chấm. Ta lần này vẫn theo đường cũ, lại làm một bài: Bàn về khoanh đất loạn nước.”

Mọi người nghe anh nói vậy đều ngẩn người, Hà Quế Trụ vội nói: “Trời, cậu Hai, sao mà cậu cứ đi chọc vào tổ ong. Tên chủ khảo Tế Thế thân tín của Ngao Bái! Cậu cầu công danh, dính làm gì đến chuyện khoanh đất của hắn!” Minh Châu dậm chân nói: “Đại ca quả ngay thẳng, nhất định là thiệt thòi!”

Ngũ Thứ Hữu như không thèm quan tâm việc đó, vừa lấy khăn lông ấm lau mặt, vừa nói. “Nhà nước chọn hiền tài, càng phải cho nói thẳng không giấu giếm. Sợ gì, ta cũng không nói xấu triều đình!” Hà Quế Trụ nghe nói bụng thầm kêu khổ, lắc đầu nói: “Triều đình? Hiện nay Ngao Trung đường là triều đình! Có điều Tô Khắc Tát Cáp là Chánh chủ khảo. Loại bài sách đó thì chưa chắc quan giám quyển dám đưa cho Ngao Trung đường xem đâu!” Ngũ Thứ Hữu cho hai chân ngâm vào chậu nước, cười nhạt nói: “Ta lại muốn hắn đọc, loạn khoanh, loạn đổi ruộng dân như vậy bức bách bá tánh lên núi làm giặc, vào thành làm cướp, không phải là hại nước hại dân sao?”

Càng nói càng gay gắt. Ngũ Thứ Hữu sắc mặt u ám. Thực tình mà nói, sau khi ra khỏi trường thi, tự anh cũng thấy thấp thỏm không yên. Nguyên khi nháp bài, chàng viết “Tỉnh điền”, muốn nói bóng nói gió một chút việc khoanh đất, ai dè vừa phá đề, dẫn một câu trong Lã thị Xuân thu: “Trước rợ Hồ không phép tắc, có phép tắc Tiên vương”, viết một chặp lại chuyển sang việc khoanh đất, một quốc sách quan trọng bậc nhất, lúc đó không quay lại được. Đầu đề định viết Tỉnh điền không thể phục hồi, khi viết đến cuối cùng nhìn lại thì quả là văn không hợp đề. Bặm gan dứt khoát viết thành Bàn về khoanh đất loạn nước. Lúc đó trong bụng rất tâm đắc, cũng không nghĩ gì đến hậu quả. Bây giờ nghe mọi người nói mới thấy lo.

Ngẩn người một lúc, định thần trở lại, Ngũ Thứ Hữu cười nói: “Bây giờ thì còn chờ xem thời vận, mệnh số, muốn sao thì ra!”

Năm sáu ngày không nghe tin gì, Minh Châu thấp thỏm không yên trong lòng. Một đêm trằn trọc không ngủ, sáng sớm dậy rửa ráy sạch sẽ, đi gõ cửa hiệu tạp hóa cạnh nhà, mua một nén hương đem về, đốt hương lên, lấy cái gương đồng treo trong phòng xuống, rồi quỳ gối lầm rầm cầu khấn. Khấn xong lén mang theo cái gương mở cửa ra đi.

Đó gọi là “Bói gương”. Trình tự tiếp theo là, giấu mang gương ra đường, gặp người, nhớ lấy câu nói đầu tiên của họ. Đem về nhà phân tích. Đó là “Thần gương” mách bảo cho anh.

Trời vừa sáng, trên phố người thưa thớt, cũng không có ai nói gì. Chàng vừa quẹo qua một khúc quanh, gặp một người đang mặc cả với người bán rau: “Đã nói ba xu một cân sao bây giờ không chịu bán? Rau anh để cách đêm không tươi lắm đâu!”

“Chà chà! Thì bà xem giống rau đấy, bà xem nước sương này! Có một bó cắt hôm qua, ông ném lại đây cho?” “Chưa ăn thịt heo, cũng chưa biết con heo chạy! Năm xu! Anh nới tay một chút nào!” Người mua nói một tràng rồi bỏ đi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x