Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đó là thời các cuộc lưu diễn kịch nghệ không chỉ dọc ngang nước Pháp, Thụy Sĩ và Bỉ, mà cả Bắc Phi nữa. Tôi lên mười. Mẹ tôi đã lên đường lưu diễn một vở kịch và chúng tôi, em trai tôi và tôi, ở nhà những người bạn gái của bà, tại một ngôi làng ven Paris.

Một ngôi nhà hai tầng, mặt tiền phủ dây thường xuân. Một trong số các cửa sổ lồi mà người Anh gọi là bow-window kéo phòng khách dài thêm ra. Đằng sau nhà, có một khu vườn giật nhiều cấp. Ở cuối tầng đầu tiên của vườn, núp dưới đám cây ông tiên, là mộ của bác sĩ Guillotin. Ông từng sống tại ngôi nhà này? Tại đó ông đã hoàn chỉnh cỗ máy chém đầu của mình? Tít trên cao khu vườn có hai cây táo cùng một cây lê.

Những miếng nhỏ tráng men treo trên dây xích bạc thòng vào các lọ đựng rượu, trong phòng khách, mang những cái tên: Izarra, Sherry, Curaçao. Cây kim ngân xâm chiếm thành giếng, chính giữa cái sân ngay trước vườn. Máy điện thoại để trên một cái bàn guéridon, gần sát một trong những cửa sổ phòng khách.

Rào lưới được chăng để bảo vệ mặt tiền nhà, hơi thụt vào so với phố Docteur-Dordaine. Một hôm, người ta đã sơn lại rào sau khi phủ lớp chống gỉ. Có phải đó là sơn chống gỉ, cái chất lỏng sệt màu cam vẫn còn hết sức sống động trong kỷ niệm của tôi? Phố Docteur-Dordaine có dáng dấp làng mạc, nhất là về cuối: một tòa nhà cho các xơ, rồi một trang trại nơi người ta đến để mua sữa và, xa hơn, lâu đài. Nếu đi xuôi phố, trên vỉa hè bên phải, ta sẽ đi qua trước bưu điện; cũng đoạn ấy, phía bên trái, ta nhìn thấy, sau một rào sắt, các nhà kính của ông chủ hàng hoa mà con trai là bạn ngồi cạnh tôi tại lớp học. Xa thêm một chút, cùng phía với bưu điện, là bức tường của trường Jeanne-d’Arc, vùi mình dưới những tán tiêu huyền.

Đối diện nhà, một đại lộ dốc thoải. Bên lề của nó, phía tay phải, là nhà thờ Tin Lành và một khoảnh rừng nhỏ, giữa đám bụi cây ở đó chúng tôi từng tìm được một cái mũ sắt của lính Đức; bên trái, một ngôi nhà dài và sơn trắng nơi vòm tường nhô ra, với khu vườn lớn cùng một cây liễu rủ. Thấp hơn, chung tường với khu vườn ấy, là quán trọ Robin Lục lâm.

Ở cuối dốc, và cắt vuông góc với nó, là đường bộ. Bên phải, quảng trường nhà ga, lúc nào cũng hoang vắng, trên đó chúng tôi đã tập đi xe đạp. Theo hướng ngược lại, ta đi dọc theo công viên. Trên vỉa hè bên trái, một tòa nhà với dãy hành lang làm bằng bê tông nơi nối tiếp nhau hiệu bán báo, rạp chiếu phim và hiệu thuốc. Con trai ông dược sĩ là bạn cùng lớp với tôi và, một đêm nọ, bố cậu ta đã tự sát bằng cách treo cổ lên một sợi dây buộc vào hiên của hành lang. Dường như người ta hay tự treo cổ vào mùa hè. Các mùa khác, họ thích tự sát bằng cách trầm mình xuống sông hơn. Chính ông thị trưởng của làng là người nói điều đó với ông chủ hiệu bán báo.

Sau đó, đến một khu đất hoang được dùng làm chợ, thứ Sáu hằng tuần. Thảng hoặc ở đó dựng lên cái lều một gánh xiếc lưu động cùng đám nhà lán của một phiên chợ.

Ta tới trước tòa thị chính và lối đi trên cao. Sau khi vượt qua đó, ta đi theo đường lớn của làng, nó lên cao mãi cho đến quảng trường nhà thờ và đài tưởng niệm liệt sĩ. Một dịp lễ mixa Giáng sinh, chúng tôi, em trai tôi và tôi, được hát trong dàn đồng ca tại nhà thờ ấy.

Chỉ có toàn phụ nữ trong ngôi nhà hai chúng tôi sống.

Hélène nhỏ xinh là một phụ nữ tóc nâu trạc bốn mươi tuổi, có vầng trán rộng và hai gò má cao. Thân hình rất nhỏ bé của cô khiến chúng tôi thấy gần gũi. Cô đi hơi khập khiễng do bị tai nạn trong lúc làm việc. Cô từng là nài ngựa rồi diễn viên nhào lộn, và điều đó khiến trong mắt chúng tôi cô có uy thế lớn. Xiếc – mà chúng tôi, em trai tôi và tôi, đã khám phá một buổi chiều nọ tại rạp Médrano – là một thế giới mà chúng tôi muốn dự phần. Cô từng nói với chúng tôi rằng cô không hành nghề nữa từ lâu rồi và cho chúng tôi xem một quyển album trong đó dán những bức ảnh chụp cô trong trang phục nài ngựa và diễn viên nhào lộn cùng các trang chương trình music-hall nêu tên cô: Hélène Toch. Thường thì, tôi đề nghị cô cho tôi mượn quyển album để có thể lật giở nó trên giường, trước khi ngủ thiếp đi.

Họ tạo thành một bộ ba lạ kỳ, cô, Annie và mẹ của Annie, Mathilde F. Annie là một phụ nữ tóc vàng cắt ngắn, mũi thẳng, khuôn mặt dịu dàng và thanh nhã, cặp mắt sáng. Nhưng một cái gì đó tàn nhẫn trong dáng dấp của cô tương phản với nét mềm dịu khuôn mặt, có lẽ vì cái áo bu dông bằng da màu hạt dẻ đã cũ – một chiếc bu dông đàn ông – mà cô mặc cùng cái quần đen rất chật, trong ngày. Tối đến, cô hay mặc một cái váy màu xanh nhạt bó eo bằng thắt lưng rộng bản màu đen và tôi thích cô như vậy hơn.

Mẹ của Annie không giống cô. Bà có thực sự là mẹ cô không? Annie gọi bà là Mathilde. Mái tóc bạc búi lại. Một khuôn mặt cứng rắn. Luôn luôn ăn vận đồ sẫm màu. Bà làm tôi sợ. Tôi thấy bà thật già, thế nhưng bà không hề già: Annie năm sáu tuổi hồi đó và mẹ cô chừng năm mươi. Tôi còn nhớ những mặt đá trang trí mà bà gài lên áo nịt. Giọng nói của bà có âm sắc miền Nam về sau tôi sẽ bắt gặp lại nơi những người quê Nîmes. Annie thì không có âm sắc ấy, mà, giống em trai tôi và tôi, nói giọng Paris.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x