
Khô Lâu Họa – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Khô Lâu Họa của tác giả Ôn Thụy An mời bạn đọc thưởng thức.
Hồi 2. Huyết Thi
Trời còn chưa sáng, Đường Khẩn trong mông lung mơ hồ đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa và xích sắt, gã vội đề cao cảnh giác, nhảy dựng lên đứng vào một góc phòng. Cửa sắt bật mở, bảy tám tên ngục tốt tràn vào, kẹp tay kẹp chân Đường Khẩn đẩy ra bên ngoài.
Đường Khẩn tức giận quát:
– Các người muốn làm gì?
Nhưng gã đã bị ngục tốt đẩy ra ngoài. Đường Khẩn muốn phản kháng, song biết người đã rơi vào tình cảnh này, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, đành thở dài một tiếng, để cho chúng đẩy ra ngoài.
Đường Khẩn bị đẩy ra ngoài, chỉ thấy người một người đứng trong chỗ kín nhìn chòng chọc vào gã, chính thị là Long Diêm Vương.
Đường Khẩn biết mình lọt vào tay người này thì không còn hy vọng nào nữa, chẳng nói một lời, chỉ dùng ánh mắt gầm ghè nhìn lại hắn.
Long Diêm Vương cười lên hăng hắc, vẫy tay ra lệnh cho bọn ngục tốt đẩy Đường Khẩn về phía trước. Đi được bảy tám đạo hành lang, một số phạm nhân ở trong phòng giam bị tiếng xích sắt làm tỉnh giấc, mở mắt thấy tình hình như vậy đều không dám lên tiếng.
Lúc Đường Khẩn sắp bị giải ra ngoài, có đi qua một gian phòng bị bảy tám chiếc khóa lớn khóa chặt. Đột nhiên bên trong truyền ra một giọng nói trầm trầm:
– Các ngươi định làm gì với y?
Mấy tên ngục tốt vốn hung tợn dữ dằn, ngang ngược bá đạo, nhưng vừa nghe tiếng nói này đều không tự chủ được, nhất tề dừng lại, không dám đi về phía trước nữa. Một tên ngục ban đầu tương đối có kinh nghiệm bước lên thấp giọng nói:
– Quan … Quan đại ca … huynh sớm …
Người trong lao phòng trầm mặc hồi lâu, không nói tiếng nào.
Một tên khác phân trần:
– Chúng tôi … chúng tôi cũng chỉ là … chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi …
Thanh âm trầm trầm trong lao phong lập tức hỏi lại:
– Phụng mệnh hành sự? Từng người từng người một đều đi mà không về? Lý Ngạc Lệ không nên làm quá đáng như vậy!
Mấy tên ngục tốt đưa mắt nhìn nhau không dám đáp lời. Trong bóng tối, Đường Khẩn vận hết mục lực quan sát, chỉ thấy lao phòng này không có gì khác so với những lao phòng bình thường khác, chỉ là đặc biệt chật chội, đặc biệt kiên cố hơn mà thôi.
Thần sắc Long Diêm Vương có chút bất định, đằng hắng một tiếng rồi nói:
– Quan … Quan gia, đây là quy tắc trong nhà lao, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự, ngài … ngài đừng quản vào thì hơn!
Người bên trong đột nhiên quát lớn một tiếng, âm thanh rổn rảng như chuông đồng:
– Long Tự Phá!
Long Diêm Vương giật mình, bị tiếng quát làm thối lui hai bộ, chỉ nghe người bên trong quát hỏi:
– Ngươi cho ta uống mê dược, phế đi hai chân ta, sau đó còn cung hình, đây có phải là chủ ý của ngươi không?
Thần sắc Long Diêm Vương biến đổi liên tục, cẩn thận nhìn xem các ổ khóa của gian lao phòng đó không có gì khác thường rồi mới dám đáp lời:
– Quan … Quan đại ca … tôi … tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ …!
Người bên trong cười khổ một tiếng, sau đó hít một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh:
– Được, Long Tự Phá, ta không trách ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có phải là Lý Ngạc Lệ không?
Long Diêm Vương ấp úng:
– Lý … Lý đại nhân … ông ấy …
Quan Phi Độ tức giận gầm lên:
– Nói! Là Lý Ngạc Lệ hay Lý Trù Trung?
Tiếng gầm này vang động khắp hành lang, làm cho Long Diêm Vương sợ đến đánh rơi cả chìa khóa. Chín phần mười số phạm nhân trong Thanh Điền đại lao cũng bị tiếng gầm này đánh thức.
Long Diêm Vương run giọng:
– Ngươi … Quan đại ca. Ta biết ở trên giang hồ ngươi có danh vọng, có địa vị … nhưng một khi đã vào đây thì đều phải nghe theo Lý đại nhân, Lý công tử. Đại nhân vốn rất chiếu cố đến ngươi, nhưng mà …
Cổ họng Quan Phi Độ phát ra tiếng gầm gừ, chua chát nói:
– Những phạm nhân nữ trong này cũng là người, Lý Trù Trung muốn làm nhục họ, ta đương nhiên phải can thiệp.
Long Diêm Vương đưa mắt nhìn bảy tám chiếc khóa lớn trên cửa, lại đưa mắt nhìn những bộ hạ đứng bên mình, cố lấy hết can đảm nói:
– Ngươi muốn can thiệp thì cứ can thiệp. Lý công tử vốn muốn trọng dụng ngươi, nhưng ngươi … đã đắc tội với công tử, trở thành phế nhân thì cũng chẳng trách được ai!
Quan Phi Độ im lặng giây lát rồi gọi:
– Long Diêm Vương!
Long Diêm Vương ưỡn ngực hỏi lại:
– Có chuyện gì?
Quan Phi Độ nói:
– Hôm qua ngươi lớn giọng nói là việc phế hai chân ta và cung hình đều do ngươi làm cả?
Long Diêm Vương nuốt nước bọt, cứng miệng nói:
– Là chủ ý của Lý công tử … ta … ta là người hạ thủ đấy, ngươi làm gì được nào?
Thanh âm trong lao phòng trở nên âm trầm:
– Bây giờ hai chân ta đã phế, người không giống người, quỷ chẳng giống quỷ, Lý đại nhân cũng không để ý đến nữa, ngươi đương nhiên là không sợ ta nữa rồi.
Long Diêm Vương lớn tiếng:
– Quan … họ Quan kia, trước đây ta kính ngươi là một trang hảo hán, cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, cũng không trách được ta hạ thủ vô tình!
Quan Phi Độ cười thảm thương nói:
– Hạ thủ vô tình? Hạ thủ vô tình … hay lắm, hay lắm!
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.