Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

CHƯƠNG 2

Rời bệnh viện, tôi về được đến nhà và ngoan ngoãn đặt báo thức lúc bảy rưỡi sáng. Đây là cơ hội để tôi thay đổi mọi chuyện, để không là một đứa hoàn toàn bỏ đi nữa.

Đồng hồ báo thức đổ chuông lúc bảy rưỡi. Tôi dập nút tắt và lăn người đi.

Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy là chín giờ mười lăm.

Ôi, đệch!

Tôi tắm trong thời gian ngắn kỷ lục, xỏ chiếc quần jean mà tôi hy vọng là sạch, túm lấy cái áo phông đầu tiên có thể tìm được mà không hở rốn hay in thứ gì tởm lợm. Tuyệt! Tôi được biếu một công việc và hủy hoại nó ngay trong ngày đầu tiên. Chuyện tôi không hiểu vì sao mình lại có được công việc này cũng chẳng quan trọng gì nữa. Nếu được trả lương thực sự và không bắt buộc phải lột trần thì tôi rất sẵn lòng thử.

Ngoài ra, tôi đã suy nghĩ đôi chút. Tôi là một fan bự của tất cả các chương trình về điều tra hình sự trên ti vi, thế nên tôi biết các nhân viên kiểm thi làm công việc pháp y và kiểu việc như thế, chở tất cả những thiết bị của họ đi đó đây trên những chiếc xe tải to bự hay xe Hummer – mà mấy thứ đó thì rất cần tài xế chứ nhỉ? Nói cách khác, rất có khả năng là công việc này sẽ cực ngon xơi.

Nhưng bố khỉ, đâu có gì không ngon hơn công việc với mức lương tối thiểu ở cửa hàng Bayou Burger chứ, tôi vừa nghĩ vừa tròng cái áo phông qua đầu và thọc mấy ngón tay qua mái tóc xoăn tít rối bù.

Tôi mất vài phút quý giá điên cuồng lùng tìm ví. Tôi nhớ mang máng tối hôm trước có cầm theo nó khi vào quán bar, nghĩa là tôi chẳng biết được cuối cùng nó đã ở đâu. Chết tiệt, tôi thậm chí còn chẳng biết mình đã ở đâu ngoài bệnh viện nữa là. Ồ phải, và còn trần như nhộng bên lề đường cao tốc nữa.

Cuối cùng, tôi cũng mò được chiếc chìa khóa dự phòng của em Honda cũ mèm từ trong cái tô trên nóc tủ quần áo rồi chạy ra cửa trước. Ít ra thì bố vẫn chưa dậy. Tôi cũng chẳng mong chờ là bố sẽ dậy trước buổi trưa. Với tôi chuyện đó ổn thôi vì như thế, tôi sẽ chẳng phải cố gắng giải thích với bố là mình đã ở đâu và chuyện gì đã xảy ra. Chắc bố cũng chẳng biết tí gì về chuyện tôi ở trong bệnh viện. Một lần nữa, tôi chẳng thấy mắc mớ gì với chuyện đó.

Tôi chạy vụt ra cửa, rồi quay người và lao ngược trở vào phòng để vớ lấy một chai đồ uống ngu xuẩn từ cái tủ lạnh nhỏ trong phòng mình. Cái tủ ấy thường chỉ chứa bia thôi, nhưng tôi không muốn bỏ thứ đồ uống đó trong tủ lạnh phòng khách, và đánh liều với khả năng rằng bố sẽ uống mất một chai hoặc quăng bỏ cả loạt vì nhầm lẫn.

Tôi biết chẳng đời nào bố tin nếu tôi bảo đó là thuốc chữa bệnh. Ít nhất đó là điều mà tôi giả định. Thực ra gần như chắc chắn bố sẽ quăng sạch bách đi nếu tôi bảo thế. Hầu như đêm nào bố cũng xỉn quắc, nhưng lại cứ cư xử như thể tôi là một tên sát nhân hàng loạt nếu tìm thấy một mẩu lá cuốn thuốc hay thuốc viên trong phòng tôi.

Tôi nhớ lắc đều chai đồ uống, rồi mới mở nút và nghi ngờ hít thử. Nó thoang thoảng mùi cà phê chocolate, nhưng ngoài ra còn một mùi gì đó mà tôi không hoàn toàn xác định được – mùi hạt phỉ ngon xơi hay mùi thịt gì đó, với một thoáng vị sắt. “Sao cũng được”, tôi lẩm bẩm. Trước đây tôi từng ăn những thứ tởm lợm rồi.

Thứ đó đặc và có vị nhắc tôi nhớ đến sắn. Trong một khoảnh khắc tôi có khao khát khạc bỏ tất cả, thế rồi đột nhiên khao khát ấy chuyển thành cơn thèm thuồng thêm nữa. Tôi không nghĩ mình có thể uống hết cả chỗ ấy, nhưng chưa kịp nhận ra thì tôi đã thấy mình đang lắc cái chai để dốc nốt những khoanh trông giống sắn cuối cùng ra rồi.

Tôi từ từ hạ cái chai xuống khi một cảm giác ấm áp tràn trề năng lượng lan tỏa khắp người, đại loại giống hệt một ly Everclear[1] ấy, nhưng lại không có phần say xỉn. Tôi cảm thấy tỉnh táo, sung sức. Điều duy nhất ngăn tôi không nuốt trọn thêm một chai khác là sợ mình có thể sẽ bị quá liều, và chắc đét là tôi không muốn quay lại bệnh viện lần nữa.

Tôi thả cái chai trống không vào thùng rác và liếc nhìn đồng hồ. Chín rưỡi.

“Bố khỉ!”

Tôi lao bổ ra cửa.

Từ nhà tôi đến Viện Kiểm thi của giáo xứ St. Edwards ở Tucker Point hết khoảng hai mươi phút. Dù mất mấy lần rẽ sai đường, tôi vẫn kịp đến nơi trước mười giờ và nhờ một điều thần kỳ nào đó vẫn nhận được công việc kia. Tôi chẳng bị phỏng vấn hay gì cả, thật hú hồn vì tôi là chuyên gia rơi rụng trong các cuộc phỏng vấn. Cô ả ở phòng nhân sự rõ ràng đang chờ tôi, vì cô ta lôi ra một cặp tài liệu có tên tôi trên đó và thả bịch một tập giấy tờ dày cộp để tôi điền vào. Trò đó thì tôi làm ngon. Tôi hơi bị siêu trong cái trò điền mẫu tuyển dụng. Chỉ là tôi khá cùi bắp khi phải giữ việc làm mà thôi.

Thật không may, cô ả nhân sự chẳng biết làm thế nào tôi lại được thuê ở đây và ném cho tôi ánh mắt thật ngộ khi tôi hỏi chuyện đó. Cuối cùng tôi ngậm miệng lại rồi tập trung điền đến cả tỉ mẫu đơn trước mặt. Vào lúc này, tôi đời nào lại muốn cô ta nhận ra tôi chẳng xứng đáng với công việc.

 

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x