Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Khóm Hoa Tử Đinh Hương của tác giả Aleksandr Kuprin mời bạn thưởng thức.

Năm phút im lặng nặng nề trôi qua, trong phòng chỉ nghe tiếng đồng hồ treo tường khập khiễng kêu buồn bã và tẻ ngắt theo một điệu đã trở nên quá quen thuộc: một – hai, ba – ba: hai tiếng đầu trong tròn, tiếng thứ ba rè. Almazov ngồi, vẫn không cởi mũ áo, người cúi nghiêng về một bên.

Còn Vera đứng cách anh hai bước, cũng im lặng, khuôn mặt xinh đẹp hằn rõ vẻ đau khổ căng thẳng. Cuối cùng, nàng lên tiếng trước, với một sự thận trọng như thường thấy ở phụ nữ khi họ nói bên giường người thân đang ốm nặng:

– Kolya, việc của anh thế nào? Tồi lệ lắm à?

Anh chỉ nhún mạnh vai và không trả lời.

Kolya, bản vẽ của anh bị loại à? Anh nói đi, có thế nào để chúng ta cùng bàn chứ.

Almazov quay nhanh về phía vợ và bắt đầu nói một cách cáu kỉnh và nóng nảy, với cái giọng người ta thường dùng để trút nỗi ấm ức dồn nén đã lâu trong lòng:

– Ừ đấy ừ đấy, người ta đã loại bỏ nó đi, nếu như em muốn biết đến thế! Chẳng lẽ em không thấy sao? Hỏng bét mẹ nó cả rồi?… Cả cái đống giấy lộn này – anh cáu kỉnh lấy chân đá vào chiếc cặp đựng bản vẽ – cả cái đống giấy lộn này đem mà vứt vào bếp cho rảnh mắt! Đấy, Học viện đấy! Sau một tháng nữa lại trở về trung đoàn, còn nhục nhã, tai tiếng nữa chứ! Và tất cả chỉ là cái vết bẩn đáng nguyền rủa ấy… Mẹ kiếp!…

– Vết bẩn nào, anh Kolya? Em không hiểu gì cả.

Nàng ngồi xuống tay vịn của chiếc ghế bành và vòng tay ôm lấy cổ chồng. Anh không cưỡng lại, nhưng vẫn tiếp tục ngồi nhìn vào góc nhà với vẻ mặt cau có.

– Vết bẩn nào, Kolya? – Nàng dịu dàng hỏi lại.

– Hừ, thì một vết bẩn bình thường, mực xanh. Em biết đấy, hôm qua anh thức đến tận ba giờ, cần phải làm cho xong. Bản vẽ được kẻ trang trí rất đẹp, điều đó ai cũng công nhận. Nhưng anh thức khuya quá, mệt, tay bắt đầu run, và làm vương ra một giọt mực… Vết mực lại quá đậm mới ác chứ… Anh bèn tẩy đi, nhưng chỉ làm cho nó loang thêm ra. Ngồi nghĩ, nghĩ mãi, không biết làm thế nào đây, cuối cùng anh quyết định vẽ lên đấy một khóm cây… Rất đẹp đến nỗi không thể nào biết được đó vốn là một vết mực dây ra. Hôm nay mang đến cho giáo sư. “à, thế, thế. Còn cái bụi cây này, thưa ngài thượng úy, ở đâu ra thế?” đáng lẽ anh nên kể thật với giáo sư. Có thể ông ta cũng chỉ cười rồi cho qua… Nhưng không, không cười đâu – ông ta là một người Đức, rất cẩn thận, giáo điều. Anh bèn nói với ông ta: “ở đấy quả có một bụi cây thật ạ”. ông ta nói: “Không đâu, chỗ này tôi biết rõ như năm ngón tay mình, và ở đây không thể có bụi cây nào cả”. Lời qua tiếng lại, cuối cùng thành chuyện rầy rà. Mà lúc đó lại còn có mặt nhiều sĩ quan khác nữa. “Nếu như anh cứ khăng khăng rằng ở cái đèo này có một bụi cây, thì ngày mai mời anh cùng tôi đi ngựa đến đấy xem… Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy rằng, hoặc là làm việc cẩu thả, hoặc là vẽ lại từ bản đồ tỷ lệ ba verxta…”

– Tại sao ông ta lại khẳng định một cách chắc chắn rằng ở đó không có bụi cây?

– Ôi lạy Chúa, lại còn tại sao? Em cứ hỏi những câu như trẻ con. Vì rằng đã hơn hai mươi năm nay ông ta biết cái khu vực này còn rõ hơn phòng ngủ của mình. Một tay giáo điều bậc nhất trên thế giới này? Lại còn là người Đức nữa chứ… Thế cho nên cuối cùng hoá ra anh là người nói dối, rồi lại còn cãi bừa… Ngoài ra… Trong lúc nói, anh luôn tay túm những que diêm cháy dở trong chiếc gạt tàn nằm trước mặt và bẻ nát chúng ra thành từng mẩu nhỏ, và khi nói xong, lại giận dữ ném chúng xuống sàn nhà. Có vẻ như con người khoẻ mạnh này sắp oà lên khóc.

Hai vợ chồng ngồi rất lâu với những suy tính lo âu nặng nề, không ai nói một lời nào. Nhưng Verotrca bỗng đột ngột rời ghế ngồi, đứng thẳng dậy.

– Này, anh Kolya, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ! Mặc áo vào, nhanh lên!

Nicolai Evgrafovitr co rúm người lại như đang bị một cơn đau không chịu nổi.

– Ôi Vera, đừng nói ngớ ngẩn! Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh sẽ đến thanh minh và xin lỗi sao? Điều đó có nghĩa là tự ký vào bản án kỷ luật cho chính mình! Thôi, xin em đừng làm những điều ngu ngốc nữa.

– Không, không ngu ngốc đâu – Vera dậm chân phản đối – Không ai bắt anh phải xin lỗi cả. Mà nếu là, nếu ở chỗ đó không có cái bụi cây đáng nguyền rủa kia thì ta phải trồng nó vào ngay.

– Trồng? Bụi cây ấy ư?… Nicolai Evgrafovitr trợn tròn mắt.

– Vâng, trồng vào. Nếu như anh đã lỡ nói không đúng, thì ta cần phải tìm cách chữa lại. Anh chuẩn bị đi, đưa cho em cái mũ… áo ngoài… không có ở đấy đâu, xem trong tủ kia… cái ô nữa!

Trong khi Almazov, vẫn cố tình tìm cách phản đối nhưng không được, đang tìm mũ và áo ngoài cho vợ, Vera kéo các ngăn bàn và ngăn tủ ra, lấy hộp, giỏ treo xuống, lục tung và vứt chúng lăn lóc trên sàn nhà.

– Vòng khuyên… cái này không đáng giá:.. Họ sẽ trả chẳng được bao nhiêu… Còn chiếc nhẫn mặt ngọc này đắt hơn… Rồi sau nhất định phải chuộc lại… Nếu mất đi thì tiếc lắm. Vòng đeo tay… cũng chẳng được nhiều… Hơi cũ và bị méo… Hộp thuốc lá bằng bạc của anh đâu, Kolya?

Sau năm phút, tất cả những đồ trang sức quý giá đã được bỏ vào túi xách nhỏ. Vera, sau khi mặc xong quần áo, một lần nữa nhìn quanh căn buồng xem còn quên gì không.

– Ta đi thôi – Cuối cùng nàng cương quyết nói.

– Nhưng chúng ta đi đâu bây giờ? – Almazov cố tìm cách phản đối – Trời sắp tối rồi, đến chỗ đó phải gần mười verxta.

– Đừng nói lôi thôi nữa, nào đi!

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x