Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

HƯƠNG HỒN

Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã quá trưa. Chị tôi gọi:

“Em đang làm gì đó?”

“Em đang đi dạo.”

“Đang ngủ chứ gì?”

“Chiều em sẽ đi tìm việc.”

Chị tôi thoáng khựng lại.

“Đừng có phét lác! Cứ lang thang lêu lổng suốt ngày, không chịu đi làm, người ta gọi kiểu như em là đồ vô công rồi nghề đó, Kentaro. Nếu hôm nay em rảnh, chị sẽ giới thiệu cho em một công việc làm thêm hấp dẫn.”

Tôi biết ngay lại là chuyện này mà.

Đương nhiên, bản thân tôi cũng không thể thông cảm cho chính mình khi đã 26 tuổi đầu mà chỉ ăn không ngồi rồi.

Được tiếng là thí sinh đang đợi kỳ thi tư pháp quốc gia * thì cũng hay đấy, nhưng năm nay tôi lại không tham dự. Tôi bắt đầu dự kỳ thi này từ năm thứ tư đại học và trượt bốn năm liên tiếp. Năm đầu tiên là đáng tiếc nhất. Tôi đã vượt qua bài thi viết khó nuốt nhất nhưng lại mắc một lỗi nghiêm trọng trong bài thi vấn đáp. Tôi đã khiến vị giáo sư dạy mình năm ấy vô cùng thất vọng.

*Kỳ thi quốc gia chứng nhận trình độ pháp lý để trở thành thẩm phán, công tố viên, luật sư,…
Năm sau đó, ai cũng nghĩ lần này tôi sẽ ổn, bởi những người đã vượt qua bài thi viết năm trước sẽ được miễn bài thi viết. Nhưng tôi lại tiếp tục sảy chân ở phần thi vấn đáp – chính việc được miễn thi viết đã khiến tôi chủ quan. Năm tiếp theo tôi muối mặt rớt bài thi viết, năm sau nữa thì trượt cả phần trắc nghiệm. Lúc đó, tôi bị cô người yêu từ thời sinh viên bỏ nên đi thi trong tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Dần dà, tôi gần như mất hết tinh thần và sự tự tin, ngày qua ngày quẩn quanh tìm cách giết thời gian. Ở trường, người ta luôn nói bằng mọi giá phải vượt qua kỳ thi tư pháp quốc gia mới xứng tầm. Vậy mà tôi liên tục tụt lại phía sau những người bạn cùng khóa. Thỉnh thoảng tôi đi dạy thêm, nếu thích thì làm một số việc lao động chân tay, nhưng cũng chỉ để giết thời gian. Tôi vẫn một mực tin rằng chỉ cần nghiêm túc học hành, tôi sẽ vượt qua được kỳ thi dễ dàng. Nhưng thực tế tinh thần của tôi giờ đã không còn được như xưa nữa. Tôi luôn cảm giác sẽ có một cơ hội hay động lực nào đó, những chúng chưa kịp đến thì một năm thấm thoắt đã trôi qua. Trong thời gian đó, chồng sách luật của tôi đã phủ kín bụi mất rồi.

“Việc làm thêm đó là gì vậy?”

“Trợ lý cho chị.”

“Thôi nào, chị khiêm tốn chút đi.”

Chị Keiko hơn tôi bốn tuổi, là nhà báo tự do. Nói vậy nhưng chị cũng chỉ mới vào nghề. Sau khi vào làm cho một tờ tạp chí thông tin bốn năm, Keiko ra ngoài tác nghiệp tự do, nhưng công việc chính vẫn là viết bài phỏng vấn cho tờ tạp chí cũ. Dù vậy, chị vẫn tự thuê được một căn hộ chung cư ở nội thành, có lẽ bằng cách nào đó chị đã xoay xở để có được mức thu nhập ổn định. Keiko luôn nói sẽ trở thành nhà báo chân chính nhất, nhưng dường như đó chỉ là mơ tưởng. Dẫu vậy, quyết tâm của chị quả thực rất lớn.

“Nghe này, thật ra công việc đó là tìm hiểu về ông ngoại của chúng ta.”

“Tìm hiểu gì về ông ngoại chứ?”

“Không phải ông ngoại bây giờ, mà là người chồng trước của bà ngoại ấy.”

“À, ra thế.”

Người chồng đầu tiên của bà hy sinh trong chiến tranh, khi tham gia đội cảm tử quân. Cuộc sống hôn nhân tuy ngắn ngủi, nhưng ông bà đã có một người con là mẹ tôi. Sau chiến tranh, bà tôi tái hôn và người đó là ông ngoại tôi bây giờ. Chúng tôi được biết sự thật ấy sáu năm trước, khi bà tôi qua đời. Vừa qua bốn mươi chín ngày của bà, ông ngoại gọi tôi và chị Keiko đến, đó là lần đầu tiên chúng tôi được nghe kể về ông ngoại ruột của mình. So với chuyện đó, chuyện người ông tôi vẫn xem là ruột thịt thực ra lại không cùng máu mủ khiến tôi sốc hơn nhiều.

Từ thuở nhỏ, hai chị em tôi đã được ông ngoại thương yêu hết mực. Hơn nữa quan hệ giữa ông và mẹ tôi cũng rất tốt. Bà ngoại sau khi tái hôn với ông đã có thêm hai người con trai – là hai cậu của tôi. Mẹ và các cậu cũng rất thương yêu nhau.

Dù biết vậy, nhưng tôi vẫn không có mấy tình cảm đặc biệt với ông ngoại ruột của mình. Ông đã mất trước khi tôi được sinh ra ba mươi năm, trong nhà lại chẳng còn tấm ảnh nào. Vì thế thật khó để tôi có nhiều tình cảm thương mến dành cho ông. Có vẻ kỳ lạ, nhưng thi thoảng tôi có cảm giác như hương hồn ấy vẫn còn lẩn khuất nơi đây.

Dường như ông ngoại cũng không biết nhiều về người chồng trước của bà. Tôi chỉ biết rằng ông là lính Không lực Hải quân chết trận khi tham gia đội ngũ Kamikaze. Mẹ tôi cũng không có mấy ký ức về ông. Khi ông qua đời, mẹ mới chỉ 3 tuổi. Trước đó, ông cũng chiến đấu suốt ngoài chiến trường.

“Tại sao lại phải tìm hiểu về ông ấy?”

Tôi gọi “ông ấy”, bởi đối với tôi, chỉ có ông của tôi bây giờ mới thực sự là ông ngoại.

“Trước đây, mẹ đã từng thắc mắc người cha đã mất của mình là người thế nào bởi mẹ không biết gì về cha mình…”

Tôi ừm một tiếng rồi nhỏm dậy.

“Khi nghe chuyện, chị rất muốn làm gì đó cho mẹ. Chị hiểu tâm trạng của mẹ. Dù sao đó cũng là cha đẻ của mình mà. Đương nhiên đối với mẹ, ông ngoại là người rất quan trọng. Mẹ cũng xem ông ngoại bây giờ như cha ruột vậy. Nhưng, biết nói thế nào nhỉ, đó là một thứ tình cảm khác, mẹ muốn biết rốt cuộc cha đẻ của mình là người như thế nào.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x