Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Không Còn Ai Trả Lời của tác giả Hoàng Ngọc Tuấn

Nàng nghĩ một trò đùa tinh nghịch. Nàng nhấc ống nói, nhanh chóng quay 5 con số nào đó một cách vô tình, rồi hồi hộp chờ nghe một tiếng nói ở bên kia đầu dây. Lần đầu tiên: “A lô, đây là tiệm đóng hòm Vạn Phước, xin lỗi quý khách cần gì ạ…” Nàng cúp vội máy.

Lần thứ hai là tiếng nói của một người Mỹ nào đó nghe léo nhéo nàng không hiểu gì hết, nàng nín thở nói nhanh một tiếng goodbye rồi cúp máy, bậm môi cười khi mường tượng đến khuôn mặt ngây ngô kinh ngạc của gã ngoại quốc.

Nàng quay nhanh một hàng số khác, nghĩ rằng trò đùa của mình đến đây là lần cuối cùng, có lẽ nên chấm dứt. Có tiếng chuông reng từng hồi ngắn trong ống nói và tiếng nhấc máy. Một giọng nói đàn ông, hơi nặng và khó nghe, tiếng nói của những người miền Trung.

– Alô, tôi nghe đây. Xin lỗi, ai ở đầu dây đó ạ ?

Nàng đưa tay giữ ngực mình để nén cơn hồi hộp, nàng định cúp máy nhưng rồi cố gắng nói một câu, nàng nghĩ rằng mình nên nói một câu cho người lạ nào đó đang nói chuyện ngạc nhiên chút chơi.

– Xin lỗi ông, tôi… cũng muốn biết ai ở đầu dây ạ…

Tiếng nói của gã đàn ông gần như la lớn lên bực bội:

– Đây là số 40038. Cô có gọi nhầm số không?

– Dạ không, tôi gọi đúng số rồi…nhưng phiền ông cho biết…ông là ai được không ạ?

Yên lặng ở trong ống nói, nàng chờ đợi một tiếng cúp máy cộc lốc, nhưng sau một lát có tiếng nói của người lạ chậm chạp:

– Alô, được rồi. Tôi không biết cô định đùa nghịch kiểu gì, nhưng cô muốn gì cứ nói đi. Tôi nghe đây.

Nàng đã bình tĩnh trở lại. Nàng mỉm cười, dĩ nhiên là người lạ không thấy được nụ cười của nàng.

– Nhưng…ông là ai mới được chứ ? Ông tên gì…, cho tôi biết để tôi gọi cho tiện.

– Tôi tên là Văn. Nào, nói đi, nếu ở nhà cô có đồng hồ thì cô nên nhìn xem mấy giờ rồi.

– Tôi biết, gần mười hai giờ.

Giọng người lạ có vẻ thích thú vì được một lời mỉa mai:

– À, tốt lắm. Cô biết vào giờ này người ta thường làm gì rồi: Người ta đi ngủ. Dĩ nhiên là ngoại trừ những kẻ quấy rầy người khác và những kẻ bỗng dưng bị người ta quấy rầy như tôi chẳng hạn.

Nàng đỏ mặt, giận hờn:

– Ông có thể cúp máy đi, tôi xin lỗi đã làm phiền ông.

Trong ống nói lại im lặng, chỉ có tiếng vo vo nghe thật khó chịu. Nhưng người lạ không cúp máy.

Nàng và người ở bên kia đầu dây cùng yên lặng trước ống nói nhưng không ai nói gì cả, có lẽ cả hai đều cố gắng tưởng tượng đến kẻ đang nói chuyện với mình. Nàng là ai, làm gì … Gã đó là ai, làm nghề ngỗng gì. Một lát sau…

– Alô…Cô gì đó, cô còn đấy không?

– Còn. Ông chưa ngủ à.

Tiếng nói của người lạ có vẻ hơi ngập ngừng.

– Tôi không thấy buồn ngủ. Tôi vừa uống một ly cà phê đậm nên hơi khó ngủ. Vả lại…

Nàng cười nhỏ. Nếu đêm nay gặp thời tiết tốt, những đường dây điện thoại liên lạc với nhau rõ ràng thì người lạ có thể nghe tiếng cười của nàng.

– Vả lại…sao ạ?

– Vả lại…cái giọng nói của cô, giọng con gái Bắc kỳ hơi pha lẫn tiếng Nam một chút nghe cũng…dễ chịu, dễ thương lắm.

Nàng cảm thấy thích thú. Bất cứ một người đàn ông nào, ngoại trừ ba nàng, khen nàng một điều gì cũng đều làm nàng sung sướng.

– Cảm ơn ông Văn. Tôi chỉ sợ làm ông bực mình.

Lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng cười của người lạ trong ống nói. Giọng nói của anh chàng bây giờ đã hết khó chịu, và có vẻ đang bắt đầu bày trò làm quen với nàng, gã con trai nào cũng bắt đầu như thế cả.

– Xin lỗi cô, tôi chưa biết tên cô…

– Ông biết để làm gì ?

– Để gọi cho tiện, chẳng lẽ cứ gọi bằng “cô” mãi, nghe cũng hơi xa lạ.

Nàng cười, người đối thoại với nàng bây giờ chắc đã hết buồn ngủ và gã có vẻ không muốn cúp máy chút nào.

– Thì tôi với ông xa lạ đấy chứ.

– Mình mới quen nhau rồi.

Nàng đùa nghịch:

– Bây giờ nếu muốn hết quen thật dễ dàng, tôi chỉ việc cúp máy và không bao giờ gọi ông nữa.

Tiếng nói người đàn ông hấp tấp vang lên:

– Ấy, đừng cúp máy… Cô không cho biết tên thì thôi.

Không hiểu sao nàng bỗng nói tên thật của nàng:

– Tôi tên là Thư.

– Chắc cô vừa tưởng tượng cái tên đó chứ gì.

Nàng giận dỗi:

– Ông bảo tôi nói dóc hả, tôi cúp máy cho mà xem.

– Đừng, cô Thư. Cô làm gì vội thế, bây giờ còn sớm mà.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x