Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Vào chiều thứ Bảy, sau khi ăn xong bữa trưa, Miharu khấp khởi chuẩn bị quần áo, trang điểm.

“Em ra ngoài đó à?”

Isao đang ngồi xem bóng chày trên tivi, anh hỏi trong lúc mắt vẫn dán vào màn hình, không ngoảnh lại nhìn cũng không động đậy gì.

“Vâng. Muộn nhất là chiều tối em sẽ về tới nhà.”

Miharu trả lời một câu đơn giản và đúng trọng tâm. Cô không nói đi đâu làm gì, Isao cũng không hỏi. Lần trước họ từng nói về chuyện này rồi. Giờ không cần hỏi chắc anh cũng đoán được. Thế nên ngoài câu vừa rồi ra, Miharu không nói gì thêm với Isao cả.

“Yuu ơi.”

Vì Isao đang ngồi trên sô pha nên Yuichi bị đẩy ra, cậu ngồi khom lưng buồn chán trong góc phòng.

“Yuu ơi, ra ngoài chơi cùng với mẹ nào.”

Miharu cất tiếng, Yuichi khẽ rung đôi râu, hàm khẽ động tạo ra tiếng rạo rạo. Sau một lúc, có vẻ như hiểu rằng mẹ định đưa mình đi đâu đó, cậu liền chậm chạp bò đi trốn.

Rạo rạo

Thứ tiếng giống như hai thanh gỗ cọ vào nhau vang lên từ phía Yuichi. Hiếm khi thấy cậu tỏ vẻ phản kháng như vậy, nhưng Miharu không nản lòng, cô bắt con cho vào túi giống như cách cô đã làm khi đưa con tới bệnh viện lần trước.

Văn phòng của Câu lạc bộ Giọt nước cách nhà ga khoảng mười lăm phút đi bộ, để tới được ga này Miharu phải đổi tới hai chuyến tàu điện. Đứng trước cửa toà nhà, đối chiếu với bản đồ trên tay, Miharu tự nói với mình, “Đúng là chỗ này rồi.”

Tầng ba của một tòa nhà cho thuê nằm khiêm nhường bên ngoài dãy phố văn phòng. Đó chính là trụ sở của văn phòng hội.

Bên trong thang máy có ghi đầy đủ dòng chữ “Văn phòng Câu lạc bộ Giọt nước”. Vậy là cô đã không nhầm. Cảm giác hơi căng thẳng một chút, cô khẽ mở cánh cửa phòng màu ngà giống với màu bức tường.

Tiếng chuông cửa kêu rất vui tai, giống như tiếng chuông cửa của các tiệm trà bánh. Đối diện với cửa là quầy tiếp tân, nhưng không có ai ở đó cả. Miharu vừa đưa mắt nhìn quanh thì từ phía trong, một người phụ nữ trông rất dịu dàng chạy từng bước nhỏ đến.

“Chào chị ạ!”

Người phụ nữ đó chừng bốn mươi lăm tuổi. Cách ăn vận của người này khá thoải mái, chứng tỏ nơi đây tuy gọi là văn phòng nhưng tổ chức này không phải là một pháp nhân[3]. Có lẽ người này cũng là một bà nội trợ thông thường thôi.

“Chào cô, tôi là Tanashi, bữa trước tôi có gọi tới đây đây ạ. Tôi tới để làm thủ tục gia nhập hội.”

“Chị Tanashi ạ? Cảm ơn chị đã tới. Mời chị vào trong này ạ.”

Được người phụ nữ ấy mời, Miharu mỉm cười đáp lại. Bên trong có vẻ cấm đi giày dép nên cô tháo đôi giày cao gót đang đi ra và thay vào đôi dép lê mà văn phòng chuẩn bị sẵn cho khách.

May quá, trông cô ấy có vẻ là người tử tế. Miharu vừa nghĩ vừa thở phào trong bụng.

Quả nhiên, mỗi khi lần đầu tiên đến nơi nào đó cô đều thấy lo lắng. Nếu người tiếp đón có thái độ lạnh nhạt và khó chịu, chắc chắn cô sẽ ghét phải tới đó. Nhưng ít nhất thì người phụ nữ khi nãy có vẻ hoan nghênh cô tới. Nhờ vậy mà cô yên tâm hơn rất nhiều.

Bên trong văn phòng sạch sẽ và ngăn nắp. Nội thất là kiểu phần đông phụ nữ yêu thích. Màu sơn tường, màu các đồ vật trang trí, bầu không khí bao trùm ở nơi đây… tất cả đều gợi cho cô ấn tượng về sự ấm áp, xoa dịu và chữa lành.

Cô được mời ngồi xuống ghế sô pha ở khu vực tiếp khách. Người phụ nữ khi nãy nhanh chóng xuất hiện và bưng theo trà tới.

“Mời chị uống trà.”

“Ồ, cảm ơn cô.”

“Lúc tới đây chị có bị nhầm tòa nhà không?”

“À không…”

“Vậy ạ. Vậy thì tốt rồi. Quanh đây có nhiều tòa nhà giống nơi này, nên tôi thường nghe khách tới đây than phiền rằng tìm được văn phòng này thật khó.”

Người phụ nữ cười nói, rồi đưa một tờ giấy ra trước mặt Miharu.

“Đây là văn bản thủ tục gia nhập hội ạ. Tên nghe to tát vậy nhưng nó không nặng nề hình thức đâu, chị cứ yên tâm nhé. À, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là người đại diện của Câu lạc bộ Giọt nước, tên tôi là Yamasaki Itsuko.”

Tự giới thiệu xong, người phụ nữ cúi đầu khi vẫn đang ngồi trên ghế, Miharu cũng cúi đầu đáp lại.

“Vâng, rất hân hạnh được biết cô. Từ giờ mong được cô giúp đỡ.”

“Tôi cũng vậy.”

Yamasaki nhoẻn miệng cười, khóe mắt cô ấy hiện rõ nếp nhăn.

“Vậy đầu tiên nhờ chị điền vào những phần bắt buộc trong văn bản này ạ.”

Miharu cầm lấy cây bút, mắt nhìn qua tờ giấy một lượt. Tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại và địa chỉ mail của người khai đơn gia nhập hội. Ngoài các cột như tên và tuổi của người nhà bệnh nhân bị đột biến thì còn có một bản điều tra đơn giản được in ở đó. Đó là những câu hỏi thường thấy như “Bạn biết tới Câu lạc bộ Giọt nước qua đâu” chẳng hạn.

“Chị Tanashi ơi, xin lỗi cho tôi hỏi chiếc túi này là…”

“À, ừm, đó là con trai tôi.”

“Tôi có thể hỏi tên cháu không?”

“Vâng, cháu tên Yuichi.”

“Yuichi ơi.”

Yuichi khẽ cựa quậy trong chiếc túi.

“Chị cho phép tôi nói chuyện với cháu chứ?”

Miharu gật đầu đáp “Vâng, được.” Cô đặt chiếc túi lên trên bàn rồi khẽ mở chiếc khóa kéo đang đóng kín túi. Vài giây sau, từ phía bên trong túi, Yuichi ngọ nguậy thò đầu ra nhìn.

“Chào cháu, Yuichi.”

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x