Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Dù là Mục Dục Vũ ở đời thực hay Mục Dục Vũ trong mơ có lẽ đều trải qua giai đoạn trưởng thành này: Trong một khoảng thời gian đặc biệt nào đó, anh như một con nhím xù lông, còn trái tim thì như một thùng nước bẩn, trông thấy ai cũng muốn hắt lên người đó một gáo, cay nghiệt đến mức chỉ muốn xé người ta ra rồi đặt dưới kính hiển vi mà săm soi, không bỏ sót bất kỳ một tật xấu nào dù là nhỏ nhất.

Lúc đó, Mục Dục Vũ vừa thoát khỏi cảnh nghèo túng, được một người tốt nhận nuôi, chuyển đến thành phố khác sinh sống, được đi học lại. Cuộc đời anh bước sang trang mới, một trang mà trong mắt người khác có vẻ là “may mắn và hạnh phúc”.

Nhưng không ai biết, ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ của cậu thiếu niên mười sáu tuổi ấy là đôi mắt đã được tôi luyện qua bao sự đen bạc của cuộc đời, trở nên tinh tường đến cay độc. Với đôi mắt ấy, anh hờ hững liếc nhìn những cô cậu học sinh ngây thơ mơ mộng, không hiểu sự đời xung quanh mình.

Nhưng cùng với đó, anh cũng quan sát họ thản nhiên làm những trò xuẩn ngốc, lãng phí thời gian; thản nhiên hưởng thụ cũng như chà đạp cuộc sống mà trước đây dù anh có lăn lộn đến trầy da tróc vảy cũng không thể nào với tới. Trong ngôi trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh đó, hầu như học sinh nào cũng để lại cho anh một cảm nhận: Ngây thơ đến mức đáng ghét, ngu ngốc đến mức đáng khinh.

Hai cảm xúc mãnh liệt đó lần lượt xuất hiện, cuối cùng tích tụ lại thành một nỗi oán hận, khiến Mục Dục Vũ luôn tự hỏi rốt cuộc vì cái gì mà số phận giữa người với người lại khác nhau đến thế?

Tại sao các bạn học của anh, ai nấy đều đủ cha đủ mẹ, không bệnh tật tai ương, luôn có gia đình ở bên, được yêu chiều hết mực, chỉ quan tâm đến chút buồn phiền của bản thân? Tại sao sự may mắn mà gần như đứa trẻ thành phố nào cũng có lại không rơi xuống đầu anh? Tại sao lên cấp hai rồi mà bọn họ vẫn có thể nằm trong vòng tay của cha mẹ, được làm nũng và đòi hỏi, còn anh lại phải chạy ăn từng bữa từ sớm như vậy?

Ngay cả việc ngồi trong phòng học của trường trung học thực nghiệm, nghe thầy cô giảng bài đều đều, nhàm chán đến buồn ngủ, có dạo đối với anh cũng từng là một ước mơ không thể với tới.

Mục Dục Vũ thời niên thiếu không hiểu rõ những điều đó, anh không biết mình đã làm sai điều gì, tại sao lại phải chịu số phận như vậy? Mà số phận này lại cực kỳ bất công và tàn nhẫn, thậm chí nó còn cướp đoạt cả quyền truy vấn của anh. Có một quãng thời gian dài, tuy còn rất bé nhưng anh đã không dám nghĩ tới tương lai, không dám hỏi hiện tại, vì cứ nghĩ tới, hỏi tới thì sẽ không còn sức lực, không tài nào tiếp tục gắng gượng được nữa.

Thế nên, khi anh bước ra khỏi những ngày tháng đó, trong đầu anh chỉ chất chứa những thù hận vì bất công, anh hiểu rõ bản thân mình: một Mục Dục Vũ có tinh thần đoàn kết trong lớp, tôn trọng thầy cô giáo, từ nhỏ đã tỏ ra là một tài năng xuất sắc và trí tuệ siêu phàm; một Mục Dục Vũ ngôi sao, đẹp trai rạng ngời, đầu óc thông minh mà thể thao cũng rất cừ, nhưng khi lột ra tầng tầng lớp lớp ngụy trang, thì nội tâm đã chán ghét thế gian, nhìn ai cũng thấy khinh bỉ, lạnh nhạt và bực bội.

Mục Dục Vũ mười sáu tuổi, mỗi ngày đều diễn vai học sinh “ba tốt” trong trường, về nhà lại diễn vai đứa trẻ ngoan hiền hiểu chuyện. Anh diễn đến phát điên, anh cần trút hết mọi thứ ác độc trong lòng, thế là Nghê Xuân Yến đã đụng trúng họng súng của anh.

Đáng đời cô, trong đầu Mục Dục Vũ hôm nay và thiếu niên năm xưa cùng đồng thanh: Không ai ép cô ta, là cô ta tự chuốc lấy.

Ai bảo cô ta ngu ngốc, không biết bản thân chỉ là học sinh kém của một trường dạy nghề hạng ba, mà lại dám chạy tới đưa thư tình câu cú lủng củng cho một học sinh xuất sắc của trường trung học trọng điểm; ai bảo cô ta không biết thân biết phận, dám cả gan theo đuổi anh, mà lại còn ngốc nghếch đứng giữa đám đông mà hét lên với anh rằng “em thích anh”.

Đối với Mục Dục Vũ của thời đó mà nói, bị một cô nàng như thế theo đuổi tuyệt đối chẳng phải chuyện vinh quang gì, mà là một sự sỉ nhục.

Vì Nghê Xuân Yến đại diện cho một cuộc sống mà anh luôn sợ hãi tránh né: Cô xuất thân hèn kém, gia đình sinh sống dựa vào việc bán canh lòng bò, cô có một bà mẹ vì tham tiền mà chạy theo kẻ khác, lại còn có một đứa em trai thiểu năng trí tuệ.

Huống hồ bản thân cô cũng không có chí tiến thủ, học hành kém vô cùng, mới còn nhỏ mà ham hư vinh, trang điểm lòe loẹt, mặc váy ngắn lộ cả đùi trắng nõn, cười đùa vui vẻ với đám học sinh lưu manh trên đường, mắt lúng liếng đưa tình.

Cho dù cô xinh đẹp thật thì sao? Cho dù cơ thể dậy thì của cô đẹp yêu kiều thì sao? Có những cô gái mãi mãi không thể nào khiến bạn nở mày nở mặt, mà Mục Dục Vũ khi ấy tuyệt đối không cho phép cuộc đời mình dính líu đến một cô gái kém cỏi như thế.

Để thoát khỏi sự đeo bám của cô, anh không từ mọi thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù làm cô tổn thương sâu sắc cũng chẳng sao.

Anh từng thử rất nhiều cách: xé nát thư tình cô viết, ném lên đầu cô, sỉ nhục cô; nói cười vui vẻ với cô gái khác ngay trước mặt cô, không thèm ngó ngàng đến cô; cố ý làm khó cô, bảo cô làm cơm bento cho anh, rồi lại cầm hộp cơm đó ném cho chó ăn. Những chuyện đại loại như thế anh đã làm rất nhiều, nhưng Nghê Xuân Yến cứ như một chiếc đồng hồ báo thức không thể tắt chuông, càng chiến càng bại, mà càng bại lại càng chiến.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x