Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2

“Hạ Khuynh… Hạ Khuynh” Phó Tự Hỉ không ngừng gọi hắn, chỉ mong hắn có thể buông tha cô.

Hạ Khuynh tiếp tục thưởng thức một trận mới thu tay lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Sét đánh, sợ sao?”

Cô nức nở gật đầu.

Thấy bộ dáng này của cô hắn lại véo mặt cô lần nữa, sau đó nhanh chóng buông lỏng thân thể cô trong chăn bông một chút, mới dắt cô đi vào phòng.

Lúc này Phó Tự Hỉ mới phát hiện chân hắn đi hơi khập khiễng, thật sự không ngờ được.

Hạ Khuynh thấy cô chăm chú nhìn chân hắn, rất bình tĩnh nói, “Phó Tự Hỉ, có phải em rất đắc ý không? Tôi nói em là đồ ngốc, kết quả chính mình lại trở thành thằng què?”

Cô lắc lắc đầu, tuy cô sợ hắn, song cũng không vui sướng khi thấy người khác gặp họa. “Đau sao?”

Ngốc quả nhiên lại có lòng tốt.

“Hiện tại không đau. Ban đầu rất đau, đau đến mức… tôi đã tưởng không thể đứng lên được nữa.” Hắn nửa đùa, nắm tay cô, mũm mĩm, thật sự ấm áp.

Phó Tự Hỉ chậm rãi đi tới phía trước, phối hợp với tốc độ của hắn, thỉnh thoảng trộm nhìn xuống chân trái hắn.

“Đưa cho tôi cái khăn.” Sau khi dẫn cô vào phòng, Hạ Khuynh bỏ lại một câu, bước ra khỏi phòng, ở phòng khách tìm kiếm một hồi, cũng không tìm thấy ngọn nến nào.

Nhìn điện thoại cô nằm trên tủ ti vi, hắn tới cầm lấy nhưng thấy điện thoại đã tắt, đoán chắc không còn pin, vì thế hắn lại trở vào phòng.

Trở về thấy cô vẫn còn đang ngơ ngác đứng tại chỗ, hắn không khỏi nhíu mày, “Đưa cho tôi cái khăn. Tôi muốn tắm rửa.”

Hắn từ nhà chính đi qua chỉ muốn nhìn cô một chút, đi qua trấn an cô, cho nên cũng không nghĩ tới quần áo tắm rửa gì cả. Ai ngờ vừa nhìn thấy cô liền không khống chế được, lại dọa cô sợ hãi.

Phó Tự Hỉ giống như đột nhiên bừng tỉnh, khoác chăn, mò mẫm trong tủ quần áo, có vẻ rất buồn cười. Cô ở ngăn tủ tìm kiếm nửa ngày, buồn bực, vì sao hắn muốn tắm rửa ở phòng cô chứ, nhưng cô chẳng dám hỏi.

“Em còn muốn tìm ở đó đến bao giờ?” Thấy cô gái này nửa ngày vẫn chưa tìm được, Hạ Khuynh không kiên nhẫn nói.

Cô uất ức tiếp tục tìm, rốt cục tìm được cái khăn, rút ra đưa cho hắn, mắt cũng không dám nhìn thẳng hắn.

Hạ Khuynh cũng không cần tìm thứ gì để chiếu sáng, dứt khoát mò mẫm vào phòng tắm, cửa cũng không đóng, nương theo ánh sáng bên ngoài cởi quần áo ướt đẫm trên người, tùy tiện dùng nước ấm dội xuống, tắm xong bèn quấn khăn bước ra.

“Ngủ.” Hắn đi đến bên giường hạ lệnh.

Ban nãy Phó Tự Hỉ vẫn đứng cạnh tủ quần áo, cúi đầu, ngơ ngác không phản ứng.

“Hửm?” Giọng hắn phát ra, cô liền sợ tới mức tay chân luống cuống bò lên giường, một lần nửa đem chăn che người kín mít, sau đó ôm lấy gấu bông ở đầu giường, đưa lưng về phía hắn, gắt gao nhắm mắt lại.

Hạ Khuynh cũng thấy mệt, chân thật sự rất mỏi, thuận thế nằm bên cạnh cô, cách tấm chăn kéo cô qua.

“Được rồi, Phó Tự Hỉ, đừng sợ. Ngoan ngoãn ngủ đi. Tôi sẽ không bắt nạt em.” Hắn dán vào lưng cô, giam cả người cô trong lồng ngực.

Cô nghe xong, do dự mở mắt, xoay đầu lại nhìn hắn.

Cô cảm thấy hắn khác với trước kia, đột nhiên nghĩ đến có phải vì chân hắn không tốt không, cũng giống như cô bị người ta bắt nạt vậy.

Bị cô nhìn một hồi, Hạ Khuynh nhịn không được dùng cái trán cọ cọ lên trán cô, “Phó Tự Hỉ, tôi là ai?”

“Hạ Khuynh ạ ~!” PhóTự Hỉ nhẹ nhàng nói.

Hiếm khi Hạ Khuynh thân mật ôn hòa, khiến cả đêm nay lần đầu tiên cô cảm thấy an tâm.

Không cần sợ sấm sét, không cần sợ hắn.

“Ừ, ngoan. Ngủ đi.”

Hạ Khuynh nghĩ, vẫn nên chờ mưa nhỏ hơn rồi về. Tuy rằng vẫn còn mùa hè, nhưng sau cơn mưa râm mát, hắn ở đây nằm không có chăn thế này thật sự là tự tìm khổ.

Phó Tự Hỉ vẫn rối rắm về cái chân của hắn, ôm tâm lý an ủi hắn, ngập ngừng mở miệng nói: “Anh không phải là người què. Tôi… không phải là đồ ngốc.”

“Em có ngủ hay không?” Hắn liếc cô một cái.

Cô kéo kéo chăn bị hắn đè lên, “Chăn là phải đặt ở bên trên”

“Tôi thích ngủ như vậy. Nếu em không ngủ, tôi không thèm quản em nữa.” Hắn tức giận nói.

Cả người hắn gần như trần trụi, không dám dùng chung một tấm chăn với cô, chỉ sợ bộc phát thú tính.

Mặc dù hắn cảm thấy mình ở trạng thái tỉnh táo sẽ không nảy sinh dục vọng gì với Phó Tự Hỉ.

Duy nhất chỉ có một lần chính là lúc hắn uống rượu.

Hắn cãi nhau ầm ĩ với Khổng Minh Dao, cô ta bỏ hắn một mình đi Tô Châu vui vẻ.

Buổi tối hắn và Chu Phi Lương có uống vài ly rượu, về nhà chỉ muốn nhanh chóng ngủ, cô ta lại gọi đến.

Khổng Minh Dao là một vưu vật (bảo vật) trời sinh, ở trong điện thoại cũng mê hoặc hắn được.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x