
Kỳ Án Chim Dẽ Giun – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Đúng như người ta nói, lúc đó tôi lạnh hết cả sống lưng. Trong một tích tắc, tôi tưởng bố bị trụy tim, vì ông bố lười vận động của tôi vẫn thường bị lên cơn như vậy. Mới phút trước, người ta còn xúm xít quanh bố để hỏi đi hỏi lại đến lần thứ hai mươi chín chuyện gì vừa xảy ra, thì chỉ một phút sau, thông tin đã được đăng trên tờ Daily Telegraph:
Bài của phóng viên Calderwood Jabez, tờ The Parsonage, Frinton. Đột ngột lên cơn đau tim tại nhà hôm thứ Bảy, ngày 14 tháng này. 55 tuổi. Là con trai cả của… vân vân và vân vân… được các con gái Anna, Diana và Trianna cứu sống…
Calderwood Jabez và mấy kẻ cùng một giuộc với hắn có thói quen chõ mũi vào chuyện của người khác để lấy thông tin viết bài mà không cần quan tâm đến mấy cô con gái của nạn nhân đang u sầu ảo não.
Chẳng phải tôi đã mất một người mẹ rồi sao? Chắc chắn bố sẽ không bày trò chơi khăm đáng ghét đó nữa đâu.
Hay là bố sẽ làm như vậy thật?
Không đâu nhé. Lúc này ông ấy đã thò tay cầm món đồ nằm trên bậc tam cấp, rồi khụt khịt mũi hít hít không khí, giống y một con ngựa kéo thở phì phò. Các ngón tay ông run run như cây kéo lỏng lẻo, khéo léo lấy tem thư từ mỏ con chim, sau đó ông vội vàng nhét mẩu giấy thủng đó vào túi áo gilê. Bố chỉ ngón tay cái run lẩy bẩy vào xác con vật nhỏ thó.
“Cô Mullet, vứt nó đi,” giọng nói của bố như bị nghẹt thở, nghe giống như giọng của người khác vậy, một người xa lạ.
“Ôi, Đại tá de Luce,” cô Mullet nói, “Ôi trời ơi, Đại tá de Luce ơi, tôi không… nghĩ là… tôi muốn nói là…”
Nhưng bố đã nhanh chóng vào phòng đọc, chân bước ầm ầm và hơi thở hổn hển giống như tàu chở hàng gầm rú.
Khi cô Mullet lấy tay che kín miệng và đi tìm hốt rác, tôi chạy tọt vào phòng ngủ.
Phòng ngủ ở Buckshaw đúng kiểu những phòng chứa máy bay Zeppelin – rộng lớn và tối lờ mờ. Phòng của tôi nằm ở phía nam, hay còn gọi là chái-Tar, là căn phòng rộng nhất. Giấy dán tường từ thời kỳ đầu Victoria (màu mù tạt vàng, với vô số họa tiết rải rác trông như các tụm dây dợ đỏ tươi) khiến căn phòng trông càng rộng hơn, rộng đến mức thừa thãi, lạnh lẽo, không biên giới, và hun hút gió. Ngay cả vào mùa hè, đoạn đường từ căn phòng đến bồn rửa tay xa tít tắp cạnh cửa sổ cũng khiến người dân Scott ở mãi Nam Cực phải nản lòng. Khi đã leo thẳng lên giường và cuộn tròn trong tấm chăn len, tôi ngồi khoanh chân trong khoảng thời gian dài bất tận để ngẫm nghĩ về đời mình.
Chẳng hạn, tôi nghĩ về lúc tôi dùng dao cắt bơ để cạo cạo những mẩu vụn trên giấy dán tường vàng vọt. Tôi nhớ đến đôi mắt mở to của Daffy khi chị ta kể lại một trong số các cuốn sách của A.J. Cronin[5] về một người khốn khổ bị bệnh và chết sau khi ngủ trong một căn phòng, vì phẩm màu của giấy dán tường trong căn phòng đó có thành phần chính là thạch tín. Lòng tràn trề hy vọng, tôi mang các mẩu vụn cạo được trên tường đến phòng thí nghiệm để phân tích.
Thật biết ơn quá, vì với tôi, không có cuộc thử nghiệm nào của ông Marsh[6] quá cố lại khó hiểu! Tôi thích chí khi biết thạch tín được chuyển hóa lần đầu thành hợp chất có ba phân tử ôxy, sau đó được đun nóng với natri axetat để sản sinh ra ôxit kakadyl: đây không chỉ là một trong những chất độc nguy hại nhất quả đất mà còn bốc ra một thứ mùi kinh tởm không thể tin được: giông giống mùi tỏi thối nhưng lại khủng khiếp hơn gấp triệu lần. Ông Bunsen[7], người tìm ra chất này, nhấn mạnh rằng chỉ cần khẽ ngửi thấy mùi của nó thôi cũng khiến tay chân ngứa râm ran, còn lưỡi thì mọc thêm một lớp màng đen kịt gớm ghiếc. Ôi chao, Chúa ơi, các công trình nghiên cứu này có nhiều tính năng làm sao!
Chắc hẳn bạn có thể hình dung nỗi thất vọng của tôi khi tôi phát hiện thấy mẫu giấy cạo không có thạch tín: nó được phết loại màu hữu cơ đơn giản, có lẽ được lấy từ cây liễu hoa vàng thông thường hoặc một loại màu thực vật nhàm chán vô hại nào đó.
Không hiểu sao điều đó lại khiến tôi nghĩ đến bố.
Điều gì khiến ông sợ hãi đến vậy khi đứng trước cửa bếp? Và có phải tôi đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trên nét mặt ông không?
Xem nào, không nghi ngờ nhiều về điều đó. Không thể là cảm xúc khác được. Tôi đã quá quen với cơn giận, sự mất kiên nhẫn, nỗi mệt mỏi, và tâm trạng ảm đạm bất thình lình của bố: tất cả những cung bậc cảm xúc đó thi thoảng lại thoáng hiện lên trên gương mặt ông giống như những đám mây lững lờ bay qua các ngọn đồi ở Anh.
Tôi biết chắc chắn là bố không sợ con chim chết còng queo. Tôi đã thấy ông ăn rất ngon lành những con ngỗng béo múp míp trong ngày Giáng sinh, tay khua dao dĩa không khác gì một kẻ ám sát thứ thiệt. Chắc chắn cũng không phải là đám lông lá khắp mình con chim. Hay là đôi mắt đã chết của nó.
Và chắc chắn không thể là con tem đó. Bố yêu tem hơn yêu con cái. Mẹ Harriet là người duy nhất bố yêu hơn yêu các mẩu giấy đẹp đẽ đó. Nhưng mẹ Harriet đã chết rồi.
Giống hệt con chim dẽ giun đó.
Ồ, có phải đó là lý do khiến bố phản ứng như vậy không?
“Đừng! Đừng! Cút đi!” Một giọng nói gay gắt vang lên từ bên dưới khung cửa sổ để mở của phòng tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi hất tung chăn, nhảy vọt ra khỏi giường, chạy vội ngang phòng và ngó xuống vườn bếp.
Đó là Dogger. Chú đang dính bẹp vào tường vườn, các ngón tay đen kịt và dạn dày sương gió xòe rộng trên lớp tường gạch đỏ đã phai màu.
“Đừng đến gần tao! Cút đi!”
Dogger là người làm thuê cho bố: chú được thuê để làm mọi thứ việc. Và chỉ có mình chú ở trong vườn.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.