Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giáo sư Trịnh tóm lấy cánh tay Dược Bất Nhiên, “Đừng nóng, giờ đầu Phật vỡ rồi, người ta chắc gì đã nhận. Huống hồ cậu xông đến chỗ họ cũng không hợp lẽ. Tôi thấy nên mời người trong ban trị sự đứng ra phân xử thì hơn.”

“Chờ được vạ thì má đã sưng!” Dược Bất Nhiên gắt lên, “Vỡ thì vỡ, sợ cái gì? Đá cỏ là đá cỏ, sa thạch là sa thạch, gom hết mảnh vỡ đem đến đập vào mặt chúng, chúng dám chối chắc?”

“Hay là thôi…” Tôi bàn lùi.

Mua đồ cổ không giống như vào cửa hiệu mua đôi giày da, không ưng thì đem trả. Người trong ngành này đều biết câu “tiền trao cháo múc, bước chân đi cấm kỳ trở lại”. Hễ đã trả tiền rời tiệm thì đồ là của mình, bất luận thật giả tốt xấu đều không thể đổi trả. Nếu xúi quẩy mua phải đồ rởm là do mình có mắt như mù, không liên quan đến chủ tiệm. Chỉ đám gà mờ mới có trò mua nhầm đồ rỏm đòi trả lại.

Huống hồ tôi linh cảm chuyện này liên quan đến ân oán nhiều năm trong nội bộ Hội nghiên cứu giám định cổ vật Trung Hoa, không nên dính vào thì hơn.

Thấy tôi không mặn mà, Dược Bất Nhiên nóng nảy túm cổ áo tôi: “Đầu chú mày để trồng hoa à? Mấy nghìn tệ đấy. Vênh vang xưng là người trong nghề mà lại để nó lừa, đồn ra ngoài còn mặt mũi nào nữa hả?”

“Tôi chỉ mở một cửa hiệu nhỏ chẳng có tăm tiếng gì, mất mặt cũng chẳng sao.” Thêm một việc chẳng bằng bớt một việc.

Dược Bất Nhiên hầm hầm vung tay, “Hôm nay anh mày thua chú, nếu chú mày bị lừa thì chẳng hóa ra anh thua thằng đầu đất à! Được, không ai đi tôi tự đi! Ông đây nhất định bắt chúng đền!” Dứt lời gã xô tôi ra, quay ngoắt người hùng hổ đi thẳng đến Thụy Tương Phong.

Tôi và giáo sư Trịnh ngẩn ra nhìn nhau, giáo sư Trịnh nói, “Tôi phải theo xem thế nào. Nhiên nó thẳng ruột ngựa, e sẽ làm loạn lên mất. Những cửa tiệm này dây dưa phức tạp, đều có thế lực chống lưng, không khéo một cái là chuốc vạ vào thân.”

Dứt lời ông ta lật đật chạy đi. Tôi thầm nghĩ Dược Bất Nhiên tuy nóng nảy nhưng cũng là người thẳng thắn hiếm thấy, giờ gã đi cãi lý với người của Thụy Tương Phong suy cho cùng là ra mặt thay tôi. Nếu tôi khoanh tay đứng nhìn kể cũng khó coi.

Nghĩ vậy, tôi cúi đầu nhặt đống mảnh vỡ bỏ vào túi ni lông rồi xách túi chạy đến Thụy Tương Phong. Vừa đến cửa đã nghe tiếng cãi cọ gay gắt, bụng nhủ thầm, tay Dược Bất Nhiên này gớm thật, vừa xông vào chưa đầy hai phút đã làm ầm lên rồi.

Đẩy mở cửa, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi sững sờ.

Hóa ra không phải cãi cọ, mà là bên chửi bên nghe. Dược Bất Nhiên chống nạnh chửi sa sả, nước bọt văng tung tóe. Tay chủ tiệm bán đầu Phật cho tôi thì khom lưng gật như bổ củi, chẳng khác học sinh cấp một làm thiếu bài tập. Giáo sư Trịnh đứng một bên, vẻ bất lực.

Thấy tôi bước vào, Dược Bất Nhiên cười nhạt bảo tay chủ, “Khổ chủ thỏ đế đến rồi kìa. Ông định xử lý thế nào đây? Nói nghe.”

Tay chủ rối rít phân bua, “Cậu hai Nhiên ơi, tôi không tự quyết được chuyện này đâu.”

Nghe cách gọi này đủ thấy vai vế Dược Bất Nhiên không phải vừa, chủ tiệm ngoài bốn mươi còn phải gọi gã là cậu hai.

Dược Bất Nhiên trừng mắt, “Câm mõm! Không tự quyết? Thế bán đồ giả thì ông tự quyết được phỏng? Có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”

“Tôi chỉ trông tiệm thôi mà. Bề trên đưa gì tôi bán đó, có việc gì cậu cứ bảo ông Hoàng ấy.” Tay chủ cười giả lả.

Tôi nhận ra ngay hắn đang đánh trống lảng. Bất luận Dược Bất Nhiên nói gì hắn đều chối đây đẩy, trả lời kín kẽ song nghe kỹ chẳng có thông tin nào hữu dụng.

Dược Bất Nhiên lôi tôi qua, “Người này vừa mua đầu Phật ở chỗ ông đúng không?”

Chủ tiệm gật đầu.

“Cửa hàng trong Hội có quy tắc không được bán đồ giả, đúng không?”

Tay chủ vừa nghe đến chữ Hội tức thì cụp mắt, nhưng ngay sau đó lại bình thản như thường, gật đầu.

“Cái đầu Phật đó chạm bằng đá cỏ, hàng giả một trăm phần trăm, ông giải thích thế nào đây?”

“Tôi chỉ là chân trông tiệm, bề trên đưa gì bán đó, có việc gì cậu cứ bảo ông Hoàng ấy.” Hắn vẫn bổn cũ soạn lại.

“…”

Dược Bất Nhiên cáu điên, chìa túi mảnh vỡ ra, “Chứng cứ đây, ông tự xem đi!”

Chủ tiệm liếc qua rồi cười xòa, “Vỡ vụn thế này, tôi đây mắt kém không nhìn ra được gạch Tần hay ngói Hán đâu ạ.”

Gặp phải hạng người này đúng là hết cách. Dược Bất Nhiên mặt đỏ gay vì giận, siết chặt nắm tay, đang định nổi xung thì giáo sư Trịnh bước lên ấn vai gã thì thầm, “Đừng gây gổ nữa. Chẳng qua là tay chân của nhà họ Hoàng thôi, cậu chửi chúng thì được cái gì? Cứ để Hội giải quyết đi.”

Chủ tiệm bồi thêm, “Về sau cậu hai Nhiên nhớ chọn bạn mà chơi kẻo lại bị liên lụy.”

Thấy Dược Bất Nhiên giận tím mặt, tôi vỗ vai gã, “Cứ để tôi.” Gã vặc, “Chú mày giải quyết nổi không?” Tôi cười, “Tôi vốn định bỏ qua, nhưng nếu bị ức hiếp quá thì cũng không phải hạng dễ bắt nạt đâu.”

Đoạn tôi đi đến trước mặt tay chủ tiệm. Hắn tưởng tôi muốn đôi co đang tính tiếp tục cãi chày cãi cối, nào ngờ tôi vòng ra sau lưng bưng đầu Phật còn lại lên.

Ban nãy tôi hỏi, chủ tiệm lôi ra hai đầu Phật, tôi mua một, còn một vẫn đang đặt sau tủ quầy chưa cất.

“Cái này bao nhiêu?” Tôi hỏi.

Tay chủ không biết tôi có ý gì, thuận miệng báo một cái giá. Tôi bèn giơ đầu Phật lên lắc lắc, “Kỹ thuật cỏ dập đã thất truyền từ thời Dân Quốc, hôm nay lại được diện kiến tận mắt, đúng là hiếm thấy. Thực mong có cơ hội làm quen với tác giả.”

Tay chủ đang gật đầu khom lưng lập tức lấy lại vẻ đáo để: “Cậu đùa đấy à, tiệm tôi xưa nay không bán hàng giả, cũng chả biết cỏ dập cỏ diếc gì hết.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x