
Kỳ Án Dòng Chữ Tắt – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
ÁN MẠNG TRONG BA CĂN PHÒNG
Câu chuyện đã bắt đầu như thế với Hercule Poirot, Jennie và Fee spring vào buổi tối thứ năm ngày 7 tháng 2 năm 1929, giữa những kệ đựng ấm trà cong vênh trong quán cà phê Pleasant.
Hay hình như nó bắt đầu như thế. Tôi không tin những câu chuyện đời thực luôn có đầu có đũa. Tiếp cận chúng từ mọi điểm thuận lợi nào, ta đều thấy chúng kéo dài bất tận từ quá khứ, tràn sang tới tương lai, không có gì ngăn được. Ta không bao giờ nói được rằng “Nó là thế này,” và vẽ ra một phác đồ.
May thay, những câu chuyện thực luôn có những nhân vật nam, nữ. Bản thân tôi không phải là nhân vật chính, và tôi cũng chẳng mong mỏi điều ấy, song tôi biết quá rõ tất cả họ đều là thật.
Tôi không hiện diện vào buổi tối thứ năm hôm đó tại quán cà phê. Tên của tôi đã được nhắc đến – Edward Catchpool, người bạn cảnh sát từ Scotland Yard của Poirot, cái gã không nhỉnh hơn ba mươi là bao (chính xác là ba mươi hai) – nhưng tôi đã không có mặt ở đó. Tuy vậy, tôi đã thử lấp khoảng trống bằng kinh nghiệm cá nhân để viết một báo cáo về câu chuyện của Jennie. May thay tôi đã được trợ giúp bởi lời kể của Hercule Poirot, và không thể có nhân chứng nào tốt hơn ông.
Tôi đang viết chẳng cho ai cả mà cho chính bản thân. Khi nào viết xong, tôi sẽ đọc đi đọc lại cho đến khi có thể nhìn xuyên qua các từ ngữ mà không cảm thấy cú sốc tôi đang cảm nhận khi viết… cho đến khi câu hỏi “làm sao nó có thể diễn ra?” nhường chỗ cho câu “đó là những gì đã diễn ra.”
Đến một lúc nào đó, tôi sẽ phải nghĩ đến một cái tựa nào hay hơn là ‘Câu chuyện của Jennie’. Đó là một cái tựa không đắt.
Sáu tuần lễ trước cái hôm thứ năm kể trên, tôi gặp Hercule Poirot lần đầu tiên khi ông đến thuê phòng trong ngôi nhà trọ ở London do bà Blanche Unswoorth làm chủ. Đó là một tòa nhà rộng rãi, sạch tinh tươm, mặt tiền rất vuông vức và nội thất không thể nào nữ tính hơn. Khắp nơi đều có những viền, những diềm, những tỉa tót.
Đôi khi tôi sợ ngày nào đó tôi sẽ đến sở làm và phát hiện ra những đường diềm màu hoa cải trong phòng khách cách chi đó vẫn bám theo cùi chỏ hay đôi giày của tôi.
Không giống tôi, Poirot không phải là khách thuê dài hạn trong ngôi nhà mà chỉ là khách ngắn ngày. “Tôi sẽ thưởng thức ít nhất một tháng nghỉ ngơi, không hoạt động,” ông nói với tôi như thế vào cái đêm đầu tiên gặp nhau. Ông nói câu đó với vẻ đầy quyết tâm, như thể ông tưởng tượng tôi sẽ ngăn cản ông. “Đầu óc tôi ngày càng bận bịu,” ông giải thích. “Nhiều ý nghĩ cứ dồn dập chạy qua… Ở đây tôi tin rằng chúng sẽ chậm bớt lại.”
Tôi hỏi ông sinh sống ở đâu, bụng chờ đợi câu trả lời là Pháp. Lát sau, tôi mới biết ông là người Bỉ chứ không phải người Pháp. Đáp lại câu hỏi của tôi lúc đó, ông bước đến cửa sổ, vén tấm rèm ren sang bên và trỏ vào tòa nhà lớn, sang trọng ở cách đó khoảng ba trăm mét.
“Ông sống ở đó ư?” tôi hỏi, nghĩ rằng ông đang đùa.
“Oui. Tôi không muốn ở cách nhà quá xa,” Poirot giải thích. “Tôi rất thích ngắm nó: một khung cảnh thật đẹp!”
Ông nhìn ngôi nhà đầy tự hào. Trong khoảnh khắc tôi tự hỏi phải chăng ông đã quên cả tôi đang đứng đó. Rồi ông nói, “Du lịch là một điều tuyệt vời. Nó rất kích thích nhưng lại không thư giãn. Mà nếu tôi không đi đâu đó thì tâm trí của Poirot tôi sẽ chẳng vacances lúc nào cả! Những thứ chộn rộn sẽ đến dưới dạng này hay dạng khác. Ở nhà thì sẽ bị tìm ra quá dễ dàng. Một người bạn hay một người xa lạ sẽ mò đến với một vấn đề cực kỳ quan trọng comme toujours – luôn luôn là cực kỳ quan trọng! – và những tế bào xám nho nhỏ một lại sẽ bận bịu và không thể bảo tồn được năng lượng. Cho nên Poirot phải tung tin rằng ông ta rời London một thời gian, kỳ thật lại nghỉ ngơi ở một nơi quen thuộc nhưng tránh được mọi quấy nhiễu.”
Ông cứ thế nói suốt, còn tôi thì gật gù theo, như thể hoàn toàn thông hiểu, lòng tự hỏi chẳng biết có phải càng cao tuổi người ta càng lập dị hơn hay không.
Bà Unsworth không bao giờ nấu bữa tối vào thứ năm. Đó là buổi tối hàng tuần bà viếng thăm cô em gái của người chồng quá cố – và đó cũng là lý do vì sao Poirot phát hiện ra quán cà phê Pleasant. Ông bảo tôi ông không thể để bị bắt gặp ở những nơi ông vẫn thường lui tới khi mà mọi người đều hiểu ông đã rời thành phố, và hỏi tôi có lời khuyên nào không “về một nơi mà người như anh có thể đến, mon ami. Nơi nào nấu ăn ngon ấy.” Tôi giới thiệu cho ông quán Pleasant: chật chội, hơi lập dị, nhưng khách đến một lần thì hầu hết sẽ trở lại, trở lại hoài.
Tối thứ năm đó – buổi tối mà Poirot gặp Jennie – ông trở về nhà vào lúc 10 giờ 10, trễ hơn nhiều so với lệ thường. Tôi đang ngồi ở phòng khách, gần lò sưởi, nhưng không cách chi thấy ấm lên. Tôi nghe tiếng bà Unsworth thì thào vài giây với Poirot sau khi có tiếng cửa chính mở ra rồi khép lại. Chắc hẳn bà đã chờ sẵn ông ngoài tiền sảnh.
Tôi không nghe bà nói gì, nhưng đoán thì được thôi: bà đang lo lắng, và tôi chính là nguyên do sự lo lắng ấy. Trở về từ nhà cô em dâu vào lúc 9 giờ 30, bà bỗng nhận định rằng tôi đang gặp chuyện gì đó không ổn. Trông tôi rất đáng sợ, như thể bị mất ăn mất ngủ, bà nói với tôi như vậy. Chẳng hiểu nổi làm sao để nhận ra một người trông có vẻ đã bỏ bữa. Trông tôi gầy gò hơn lúc dùng điểm tâm sáng hôm ấy chăng?
Bà dò xét tôi từ nhiều ngóc ngách và đề nghị đủ mọi thứ sáng kiến để giúp tôi được tốt lành, bắt đầu từ những trị liệu thông thường nhất đối với những trường hợp như thế: đồ ăn, thức uống, sự lắng nghe thân thiện.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.