Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

CHƯƠNG 2. MỘT BỨC THƯ CỦA NGƯỜI YÊU KỲ PHÁT NHƯNG CHẲNG PHẢI LÀ BỨC THƯ TÌNH

Buổi sáng hôm sau, chúng tôi đều dậy muộn, chỉ là vì đêm trước thức khuya, chúng tôi đều thấy mệt vô cùng. Khi chúng tôi bước xuống giường thì mặt trời đã lên cao, chiếu một vệt nắng dài qua cửa sổ vào trong nhà, đến gần sát chân bàn, chỗ thằng nhỏ đương đứng sửa soạn pha cà phê.

Tôi vươn vai hỏi:

– Mấy giờ rồi nhỉ?

– Thưa cậu 8 giờ rưỡi hơn rồi!

– Thế sao mày không gọi chúng tao dậy?

– Thưa cậu, con định đợi cho nước sôi trong phích xuống gần hết thì mới đánh thức các cậu dậy xơi cà phê cho kịp!

Kỳ Phát cũng ngáp dài mà bảo tôi rằng:

– Gớm, chưa bao giờ tôi ngủ say như đêm qua, nếu không có ánh nắng chiếu vào làm chói mắt thì có lẽ không biết chừng tôi ngủ luôn một mạch cho đến lúc còi nhà hát!

Tôi cười bảo:

– Thức khuya thì ngủ mệt, có gì là lạ!

Kỳ Phát lắc đầu:

– Không phải, sao mọi khi tôi vẫn thức trắng đêm để rình mò, dò xét không thấy mệt mỏi bao giờ cơ mà…

Ngừng một lát, Kỳ Phát lại mỉm cười, nói tiếp:

– Tội chỉ ở cô Cúc… Cho hay không có gì làm mệt thần trí bằng những ý nghĩ buồn rầu.

Tôi sợ rằng buổi sáng ngày hôm nay lại bị câu chuyện không vui kia làm thành u ám nên vội vàng hỏi sang chuyện khác:

– Anh uống cà phê không, hay cho sữa thì bảo nó pha luôn ngay đi!

Kỳ Phát lắc đầu:

– Không, tôi uống không thôi mà uống đặc để cho tỉnh.

Và liếc nhìn trên bàn, Kỳ Phát bảo thằng nhỏ:

– À, có báo và thư rồi kia à, mày đưa đây cho tao!

Thằng nhỏ đưa tập thư và hai tờ báo cho Kỳ Phát. Nhìn qua những dòng chữ đề trên bì ba bức thư, Kỳ Phát bảo:

– Ba cái thư của tôi cả! Đây, báo đây, anh đọc.

Và sau khi đưa báo cho tôi, Kỳ Phát bóc dần từng phong bì thư ra. Có lẽ hai bức thư đầu tiên không có gì quan trọng nên sau khi liếc nhanh qua, Kỳ Phát chép miệng chán nản rồi bỏ thư xuống cạnh giường. Nhưng đến bức thư thứ ba thì vừa mới đọc mấy dòng đầu, tôi đã thấy Kỳ Phát vội vàng lật xem mặt sau để tìm tên ký rồi kêu to bảo tôi:

– Cúc, Cúc anh ạ!

Tôi cũng ngạc nhiên:

– Cái gì? Thư của Cúc à?

Kỳ Phát không trả lời câu hỏi của tôi, chăm chú đọc thư, rồi sau khi xem hết, đọc lại một lần nữa, sau cùng thì rút vội chiếc khăn, lau qua mặt, vớ lấy đôi giầy, vừa xỏ vào chân vừa bảo tôi rằng:

– Anh sửa soạn mặc quần áo ngay đi thôi!

Tôi hỏi lại:

– Nhưng đi đâu cơ chứ?

Kỳ Phát gắt:

– Thì cứ hãy mặc quần áo đã nào!

Tôi vừa vươn vai, vừa nói:

– Thì việc gì cũng hãy rửa mặt mũi, uống cà phê xong xuôi đã, rồi muốn đi đâu hãy hay!

Kỳ Phát nghe tôi nói, lườm một cái dài mà tôi thấy chứa chấp không biết bao nhiêu là tức giận, rồi chẳng nói thêm nửa lời, lẳng lặng mặc quần áo trong hai phút, chải đầu trong 30 giây, rồi một phút sau đã khoác áo, mở cửa bước ra khỏi nhà.

Trông thái độ Kỳ Phát, tôi biết gọi chàng lại lúc bấy giờ cũng là vô ích. Nhưng tôi chợt trông thấy lá thư, lá thư mà Kỳ Phát bảo là của Cúc, nên cầm lên đọc.

Đó là lá thư viết vào giấy mầu xanh nhạt, kiểu sang, nhưng nét chữ thì xấu xí tỏ rõ là một người chưa từng theo học được bao lâu:

“Ông Kỳ Phát,

Tôi chắc ông không nhận được ra chữ viết lá thư này là của ai, mặc dầu kẻ ký tên dưới đây với ông vốn là chỗ quen biết cũ. Và tôi biết ngay bây giờ ông cũng vẫn nhớ đến tôi vì cứ như buổi gặp ở Gôđa dạo trước thì thoáng trông, ông đã nhận được ra tôi ngay.

Mà chắc ông cũng không ngờ rằng sau đó một tháng, nhà tôi bị bệnh đau gan mà từ trần, tôi và thằng cháu Hoàn phải về Hà Đông ở. Xin ông hãy khoan đừng tỏ lời chia buồn cùng tôi vội. Tôi hiện thời còn có việc đau khổ lo lắng hơn nhiều. Đầu đuôi, kể ra đây hết thì nhiều quá, mà không rõ nữa, vậy tốt hơn hết là xin mời ông vào cho tôi được gặp, để tôi thuật rõ ông nghe…”

Đọc đến đoạn này, tôi ngừng lại mà ngẫm nghĩ:

– Lạ quá nhỉ, hay là Cúc trong lúc bơ vơ chiếc bóng, chợt cảm thấy tâm hồn trơ trọi, nghĩ đến mối tình xưa…

Nhưng tôi đã đọc tiếp đến đoạn cuối, Cúc viết:

“Dù bận việc gì, ông cũng vào ngay, vì ngoài ông là một người có tài trinh thám bực nhất nước Nam thì vị tất không có ai giúp tôi được. Nếu ông chậm vào thì không khéo tôi buồn rầu, lo sợ đến chết mất thôi…”

Tôi hối hận ngay vì đã nghi ngờ tấm lòng trong sạch của Cúc. Thực vậy, cứ đọc đoạn cuối trong bức thư này, ai mà không biết ngay rằng ở nhà Cúc vừa xẩy ra một sự kinh khủng gì, ghê gớm lắm vì nếu Kỳ Phát chậm vào thì Cúc có thể lo lắng sợ hãi đến chết được. Lúc này Cúc đương cần đến cái tài trinh thám của Kỳ Phát, chứ chẳng phải cần đến mối tình của chàng ta như trước tôi đoán vội.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x