Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Lá Thư Trong Chai của tác giả Nicholas Sparks mời bạn đọc thưởng thức.

Dưới cái giá lạnh của tháng Mười hai, Theresa Osborne khoanh tay nhìn đăm đăm về phía mặt nước. Lúc nãy, khi cô mới ra, vẫn còn vài người đi dạo trên bờ biển, nhưng họ để ý thấy những đám mây và đã về từ lâu rồi. Giờ đây cô nhận ra chỉ còn lại mình trên bãi biển, quan sát cảnh vật xung quanh.

Biển phản chiếu màu trời, trông như sắt nung chảy, và những con sóng đều đặn cuộn vào bờ. Những đám mây nặng nề từ từ hạ xuống, và sương bắt đầu dày lên, che khuất đường chân trời. Ở một nơi khác, vào một thời điểm khác, hẳn cô đã cảm thấy vẻ lộng lẫy của cảnh đẹp quanh mình, nhưng khi đứng trên bãi biển này, cô lại nhận ra rằng mình chẳng cảm thấy gì hết. Theo một cách nào đó, cô cảm tưởng như thể thực ra mình chẳng hề ở đây, như thể toàn bộ chuyện này chỉ là một giấc mơ vậy.

Cô đã lái xe tới đây sáng nay, dù gần như không nhớ gì về chuyến đi. Khi quyết định đi, cô định sẽ ở lại qua đêm. Cô đã thu xếp mọi thứ và thậm chí còn mong đợi một đêm yên tĩnh ở xa Boston, nhưng nhìn mặt biển cuồn cuộn nổi sóng, cô cảm thấy không muốn ở lại. Cô sẽ lái xe về nhà ngay khi xong việc, dù muộn đến đâu.

Rốt cuộc, khi đã sẵn sàng, Theresa chậm rãi đi về phía mặt nước. Cô đeo chiếc túi đã sắp xếp cẩn thận từ sáng, kiểm tra chắc chắn rằng mình không quên bất cứ thứ gì. Cô không kể với ai là mình đem theo những gì, cũng không kể với họ rằng mình định làm gì hôm nay. Thay vì vậy, cô bảo mình định đi sắm sửa cho lễ Giáng sinh. Đó là một cái cớ hoàn hảo, và mặc dù cô chắc chắn nếu mình kể với họ sự thật hẳn họ cũng hiểu thôi, nhưng chuyến đi này là một chuyện đi cô không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Chỉ riêng cô bắt đầu chuyện này, và cô cũng muốn kết thúc như vậy.

Theresa thở dài xem đồng hồ. Thủy triều sắp dâng lên, và tới lúc đó thì rốt cuộc cô cũng sẽ sẵn sàng. Sau khi tìm được chỗ trên một cồn cát nhỏ trông có vẻ thoải mái, cô ngồi lên cát và mở túi ra. Lục tìm trong đó, cô lấy được cái phong bì mà cô muốn. Hít một hơi sâu, cô chậm rãi mở niêm phong.

Trong đó có ba lá thư được gấp cẩn thận, những lá thư mà cô đã đọc nhiều lần đến mức không đếm nổi. Giơ ra trước mặt, cô ngồi trên bãi cát và nhìn mấy lá thư đăm đăm.

Trong túi còn có những thứ khác nữa, mặc dù cô chưa sẵn sàng nhìn tới. Thay vì vậy, cô vẫn chú mục vào mấy lá thư. Anh đã dùng bút máy để viết thư, và có vết nhòe ở những chỗ mà chiếc bút chảy mực. Tờ giấy có hình con tàu đang ra khơi ở góc trên bên phải, nhiều chỗ đang bắt đầu ố, dần dần bạc màu theo thời gian. Cô biết sẽ có ngày những chữ viết này không còn đọc được, nhưng hy vọng sau hôm nay cô không cảm thấy cần phải xem chúng thường xuyên đến thế nữa.

Xem xong, cô đút chúng trở lại phong bì cẩn thận như lúc lấy ra. Rồi, sau khi cất phong bì vào túi, cô nhìn lại bờ biển lần nữa. Từ nơi đang đứng, cô có thể nhìn thấy nơi toàn bộ câu chuyện bắt đầu.

Cô nhớ rạng sáng hôm ấy mình đang chạy bộ, và cô có thể mường tượng lại buổi sáng mùa hè đó một cách rõ ràng. Lúc đó là khởi đầu của một ngày đẹp trời. Đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cô nghe thấy tiếng nhạn biển quang quác và tiếng sóng cuộn rì rào lên bãi cát. Mặc dù đang đi nghỉ, cô vẫn dậy chạy sớm để không phải cẩn thận tránh đường cho kẻ khác.

Trong vài giờ nữa bãi biển sẽ nườm nượp khách du lịch nằm trên khăn tắm nắng dưới vầng mặt trời nóng bức của New England. Tầm này hàng năm, Cape Cod vẫn luôn đông đúc, nhưng hầu hết những người đi nghỉ đều có xu hướng ngủ nướng một chút, và cô thích cảm giác chạy bộ trên lớp cát cứng, nhẵn nhụi do thủy triều rút xuống để lại. Không như những vỉa hè ở nhà, bãi cát có vẻ như chỉ lún vừa đủ, và cô biết đầu gối mình sẽ không đau như thỉnh thoảng vẫn thế sau khi chạy trên những con đường bê tông.

Cô vẫn luôn thích chạy bộ, một thói quen hình thành từ hồi chạy việt dã ở trường trung học. Mặc dù cô không còn tham gia chạy thi nữa và chẳng mấy khi bấm giờ, nhưng lúc chạy là một trong số rất ít khoảng thời gian cô được ở một mình với những suy nghĩ riêng. Cô xem đấy như một kiểu chiêm nghiệm, và đó là lý do cô thích chạy bộ một mình. Cô không bao giờ hiểu được tại sao người ta lại thích chạy theo nhóm.

Dù rất yêu con trai nhưng cô vẫn lấy làm mừng là không có Kevin ở bên. Bà mẹ nào cũng cần có lúc nghỉ ngơi, và cô hy vọng sẽ được thư thái khi ở đây. Không chơi đá bóng buổi tối hay thi bơi, không tiếng kênh MTV om sòm phía sau, không phải giúp làm bài tập về nhà, không thức giấc nửa đêm để xoa dịu thằng bé khi nó bị chuột rút.

Cô đã đưa nó tới sân bay ba ngày trước để lên máy bay tới thăm bố nó – chồng cũ của cô – ở California, và phải đợi cô nhắc nhở Kevin mới nhận ra nó còn chưa ôm hay hôn tạm biệt cô. “Xin lỗi mẹ”, nó vừa nói vừa vòng tay ôm hôn cô. “Con yêu mẹ. Đừng nhớ con quá nhé”. Rồi nó quay đi, đưa chiếc vé máy bay cho người kiểm vé và gần như nhảy chân sáo lên máy bay mà không hề ngoái lại.

Cô không trách nó vì suýt nữa đã quên. Nó mười hai tuổi, ở cái tuổi mới lớn ấy nó nghĩ rằng ôm hôn mẹ đông người không được hay ho cho lắm. Hơn nữa, đầu óc nó còn mải nghĩ đến chuyện khác.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x