Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đầu tôi ong lên, sức lực cạn kiệt. Như vừa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Ruồi vo ve xung quanh, chúng đậu lên tóc, lên trán, lên tay tôi. Nhưng tôi chẳng còn sức đuổi chúng đi. Trước mắt tôi là ba chiếc bánh khô khốc. Mặt bàn phủ đầy đường nâu dinh dính.

Tôi cố nhấp một ngụm trà. Trà nguội ngắt, tay tôi run lẩy bẩy. Cớ sao tôi lại lắng nghe vị khách lạ đó lâu đến thế? Tôi đã có thể yêu cầu ông ta dừng lại. Đã có thể bỏ đi. Nhưng có thứ gì đó níu chân tôi ở lại. Khi tôi định quay đi, ông ta đã nói: Julia, Julia Win. Tôi chưa từng nghĩ, tiếng gọi tên tôi lại có thể khiến chính tôi thảng thốt đến nhường ấy. Làm thế nào ông ta biết được? Có thật ông quen cha tôi không? Ông ta gặp ông lần cuối khi nào? Liệu ông ta có biết ông còn sống hay đã mất, nếu còn sống thì giờ đang ở nơi đâu không?

Người phục vụ không nhận tiền.

“Quán chúng tôi chào đón bạn của U Ba,” ông cúi đầu nói.

Tôi vẫn rút một tờ kyat* từ túi quần ra. Tờ tiền cũ mèm và bẩn thỉu. Tôi đặt nó dưới đĩa. Người phục vụ dọn bàn nhưng không động đến tờ tiền. Tôi chỉ vào nó. Ông mỉm cười.

Tiền ít quá ư? Hay dơ quá? Tôi để một tờ mệnh giá lớn hơn và sạch sẽ hơn lên bàn. Ông lại cúi đầu và mỉm cười, để mặc tờ tiền ở đó.

Đơn vị tiền tệ của Myanmar.

Bên ngoài còn oi bức hơn. Cái nóng khiến tôi tê liệt. Tôi đứng trước quán trà, chân không nhấc nổi. Mặt trời thiêu đốt da thịt, những tia nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt. Tôi đội mũ lưỡi trai lên và kéo sụp xuống.

Đường phố đông nghịt nhưng yên tĩnh lạ lùng. Hiếm lắm mới thấy ô tô hay xe máy. Mọi người đa phần đi bộ hoặc đạp xe. Có ba chiếc xe ngựa và một cỗ xe bò đỗ ở ngã tư. Số ô tô ít ỏi trên đường đều là xe bán tải cũ của Nhật, móp méo và gỉ sét, chật như nêm với những thanh niên đang ôm cứng ngắc túi xách hay giỏ mây.

Hai bên đường là dãy hàng quán dựng bằng ván, mái lợp tôn thấp lè tè, nơi người ta bán đủ mọi thứ, từ gạo, lạc, bột mì, dầu gội đầu đến Coca-Cola và bia. Không có một trật tự nào cả, hoặc có mà tôi không nhìn ra.

Cách hai hàng lại có một quán trà, khách ngồi trên những chiếc ghế đẩu gỗ con con. Họ chít khăn đỏ và xanh quanh đầu, không mặc quần mà quấn váy longyi*.

Trang phục truyền thống tại Myanmar.

Trước mặt tôi là vài người phụ nữ với đôi má, hàng lông mày và mũi đều bôi thứ gì đó màu vàng, họ đang phì phèo những điếu thuốc dài ngoằng xanh thẫm. Tất cả đều gầy gò nhưng không hề khắc khổ, bước đi thanh thoát và nhẹ bẫng, mang phong thái tôi luôn ngưỡng mộ ở cha.

Cả cái cách họ quan sát tôi, nhìn thẳng vào mặt và mắt tôi chẳng ngại ngần rồi mỉm cười nữa. Tôi không hiểu ý nghĩa ẩn sau nụ cười ấy. Chỉ cần họ khúc khích thôi cũng đủ khiến tôi chột dạ.

Những người khác gật đầu chào tôi. Gì vậy, họ biết tôi ư? Tất cả bọn họ, giống như U Ba, đều biết tôi sẽ đến sao? Tôi cố không nhìn họ. Tôi rảo bước thật nhanh xuống đường cái, hai mắt dán vào vài điểm vô định phía xa xăm.

Tôi nhớ New York, nhớ sự ồn ào và dòng xe qua lại. Nhớ những khuôn mặt lãnh đạm của người qua đường, chẳng màng đến bất kì ai khác. Tôi muốn trở về nơi tôi biết rõ cách đi đứng và hành xử.

Đi được trăm mét thì gặp ngã ba. Tôi không nhớ khách sạn của mình ở đâu. Trước mắt chỉ thấy những giàn hoa giấy um tùm và những ngôi nhà lụp xụp nép bên dưới. Ruộng đồng nứt nẻ, vỉa hè bụi mù, ổ voi ổ gà sâu hoắm. Nhìn đâu cũng thấy những thứ lạ lẫm, đầy ma mị.

“Chị Win, chị Win ơi,” ai đó cất tiếng gọi.

Tôi chẳng dám quay người lại mà chỉ liếc qua vai. Một thanh niên đang đứng đó. Trông anh ta giống nhân viên hành lý ở khách sạn. Cũng có thể là người đẩy va li ở sân bay Rangoon. Hay tài xế taxi nhỉ? Anh ta phục vụ trong quán trà chăng?

“Chị Win, chị đang tìm gì phải không? Tôi có thể giúp gì cho chị?”

“Không, cảm ơn anh.” Tôi giật lùi, chẳng hề muốn nhờ vả kẻ lạ mặt này, nhưng rồi đành nói. “Thật ra… tôi đang tìm đường về khách sạn.” Giờ tôi chỉ cần một chỗ trốn, tốt nhất là căn phòng tôi vừa đặt sáng nay.

“Chị đi lên đồi, đằng này, phía tay phải. Chừng năm phút là tới.”

“Cảm ơn anh.”

“Chúc chị có khoảng thời gian vui vẻ ở thị trấn của chúng tôi. Chào mừng chị đến Kalaw.” Anh đứng đó, mỉm cười vui vẻ khi tôi quay đi.

Tôi lướt nhanh qua cô lễ tân đang tươi cười, leo hết chiếc cầu thang gỗ khổng lồ lên tầng hai và buông mình xuống giường.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x