Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đấy: Stephen Gardiner. Đi ra, khi anh vào. Trời ẩm ướt, và một đêm tháng Tư thì thế này là ấm khác thường, nhưng Gardiner mặc áo lông, trông như một bộ lông vũ dày và đen óng; anh ta đứng đó, giũ giũ bộ lông đó, gom y phục sát vào thân người cao nhẳng nom giống bộ cánh của thiên thần bóng tối.

“Muộn đấy,” thầy Stephen nhấm nhẳn nói.

Anh ôn tồn. “Tôi à, hay anh?”

“Anh.” Anh ta chờ giải thích.

“Bọn say rượu ngoài sông. Đám thuyền chài bảo là đêm kính lễ thánh bảo hộ của họ.”

“Anh có khẩn cầu với bà ấy không?”

“Tôi sẽ cầu khấn bất cứ ai, Stephen ạ, cho đến khi tôi đặt chân lên đất liền.”

“Tôi lấy làm lạ anh không tự mà chèo lấy thuyền. Anh chắc hẳn đã biết việc sông nước, từ khi còn là thằng cu.”

Stephen cứ ca mãi một bài. Ông bố vô lại của anh. Xuất thân thấp kém của anh. Mà người ta tin Stephen là hạng con rơi nửa thứ dân nửa hoàng tộc: được kín đáo gửi nuôi có trả tiền cấp dưỡng, coi như con nhà người ta, ở một nhà kín tiếng trong một thị tứ nhỏ. Họ là dân buôn len, những người mà thầy Stephen hận lắm và chỉ muốn quên phắt; và bởi chính anh quen tất cả dân buôn len, nên anh biết quá rõ quá khứ của Stephen khiến anh ta không cảm thấy yên tâm cho được. Thằng bé mồ côi đáng thương này!

Thầy Stephen căm uất mọi điều về địa vị thân phận mình. Anh ta hận vì là ông anh họ không được nhìn nhận của nhà vua. Anh ta hận vì đã được đưa vào giáo hội, dù giáo hội đã cho anh ta nên người. Anh ta tức tối vì đêm đã khuya vẫn có người được đến trò chuyện với đức hồng y mà thầy Stephen là thư ký tin cẩn của ngài.

Hận vì sự thực anh ta là một trong những kẻ dài lưng mà rỗng bụng, chẳng có quyền thế đáng kể nào nâng đỡ đằng sau; anh ta hận cái điều luôn biết rõ rằng nếu hai người họ gặp nhau ngoài đường một đêm tối trời thì thầy Thos. Cromwell sẽ là kẻ phủi tay bỏ đi cười mỉm.

“Chúa ban phước lành cho anh,” Gardiner nói, rồi bước vào đêm ấm khác thường này.

Cromwell đáp, “Cám ơn.”

Đức hồng y vừa viết vừa nói mà không ngẩng lên, “Thomas, trời còn mưa à? Ta nghĩ anh tới sớm hơn kìa.”

Người chèo thuyền. Con sông. Vị thánh. Anh đã đi từ sáng sớm và cưỡi ngựa gần cả hai tuần đi lo việc cho đức hồng y và giờ xuống từng chặng, những chặng không dễ dàng, từ Yorkshire. Anh đã đến chỗ các thư ký của đức hồng y ở quán trọ Gray và mượn áo quần để thay. Anh đã đi về phía Đông đến thành phố để nghe ngóng xem những tàu nào đã về đến rồi hỏi thăm về một chuyến hàng gửi không đăng ký mà anh đang chờ. Nhưng anh chưa ăn uống gì và vẫn chưa về nhà.

Đức hồng y đứng lên. Ngài mở một cánh cửa, nói với mấy người hầu luôn loanh quanh ngoài đó. “Đem anh đào ra! Cái gì, không có anh đào à? Các ngươi bảo sao, tháng Tư à? Chỉ mới tháng Tư à? Thôi thì các ngươi phải chịu khó làm vui lòng khách của ta vậy.” Hồng y thở dài. “Các ngươi cógì thì mang lên đi. Mà chẳng được gì đâu, các ngươi biết mà. Sao ta phải chịu cảnh này chứ?”

Thế là cả căn phòng nhộn nhịp lên: đồ ăn, rượu, nhóm lửa. Một người đỡ lấy chiếc áo khoác ướt nhẹp cho Thomas với một tiếng lẩm bẩm lo lắng. Tất cả kẻ hầu người hạ trong nhà đức hồng y đều như thế: dễ chịu, rón rén, bao giờ cũng giữ vẻ biết lỗi và chịu phiền. Mọi khách khứa của đức hồng y đều được tiếp đãi như nhau. Nếu suốt mười năm đêm nào anh cũng lù lù dẫn xác đến, ngồi ì ra đó ăn ủ dột cau có thì anh vẫn là khách quý ở đây.

Đám gia nhân khép nép lui dần ra phía cửa. “Anh còn muốn gì nữa không?” Đức hồng y hỏi.

“Mặt trời ló dạng chăng?”

“Muộn vậy à? Anh thử thách khả năng của ta đấy.”

“Bình minh là được rồi.”

Đức hồng y nghiêng đầu về phía đám gia nhân. “Ta sẽ đích thân xem xét yêu cầu này,” hồng y nghiêm nghị bảo; và đám thuộc hạ trang trọng lẩm bẩm, rồi lui ra.

Hồng y đan hai bàn tay vào nhau. Ngài thở dài khoan khoái, như con báo nằm yên vào một chỗ ấm áp. Ngài ngắm gã thương nhân của mình; gã thương nhân ấy cũng đang nhìn đức hồng y. Đức hồng y ở tuổi năm mươi lăm vẫn còn đẹp như thời trai trẻ. Đêm nay ngài không mặc áo thụng đỏ như mọi ngày, mà mặc bộ tím đen có đăng ten trắng mịn: như một vị giám mục khiêm nhường.

Thân hình ngài cao đáng nể; cái bụng tròn, nói đúng ra thì phù hợp hơn với một kẻ sống đời nhàn hạ, chỉ như một nét sang trọng nữa nơi vóc dáng của ngài, trên đó ngài thường nhẹ dạ để bàn tay to bè, trắng trẻo, đeo nhẫn. Cái đầu lớn đường bệ – hẳn là Chúa đã tạo ra để đội vương miện giáo hoàng – ngự uy nghi trên đôi vai rộng: trên đó (dù lúc này thì không) đeo sợi dây chuyền lớn của đại pháp quan Anh quốc. Cái đầu nghiêng lại; đức hồng y nói bằng thứ giọng ấm ngọt, lừng tiếng suốt từ đây tới thành Viên, “Nào, nói ta nghe xem Yorkshire ra sao.”

“Bẩn thỉu,” anh nói và ngồi xuống. “Thời tiết. Dân chúng. Lề thói. Đạo đức.”

“Ừ, ta cho đấy là chỗ đáng phàn nàn. Dù ta đã kêu với Chúa về cái thời tiết đó.”

“Ồ, còn đồ ăn nữa. Năm dặm trong nội địa không có cá tươi.”

“Và khó mà mong thấy một quả chanh, ta nghĩ thế. Ở đó người ta ăn gì nhỉ?”

“Ăn dân London, mỗi khi họ gặp được. Ngài chưa từng thấy những dân quê kệch thế bao giờ đâu. Họ rất cao, mà trán thì thấp. Ăn lông ở lỗ, mà ở những vùng đó thế cũng được xem là quý phái rồi đấy.” Ngài nên thân chinh tới mà xem, đức hồng y à; ngài là tổng giám mục York, mà chưa từng đến thăm tòa giám mục. “Còn về chuyện công việc của đức cha…”

“Ta đang nghe đây,” hồng y bảo. “Thực ra, còn hơn thế nhiều. Ta bị lôi cuốn.”

Khi ngài nghe, mặt ngài nhăn lại, những nếp nhăn niềm nở, chăm chú thường trực.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x