Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cách Trữ Châu khoảng ba trăm dặm về phía tây có một tòa thành nhỏ, tên gọi Thư(1) thành. Tên thì rõ hay, gọi lên nghe thong thả, thoải mái nhưng đang buổi loạn thế, người trong thành có thoải mái nổi chăng? Chẳng ai biết được. Nhưng khi khúc đàn nọ vang lên, những người nghe được đều cảm thấy lòng mình yên ắng. Đây không phải sự yên ắng thông thường mà là “lặng lẽ như mây rủ khắp trời, bồng bềnh tựa con thuyền không buộc(2).”

 

Khúc đàn được gảy ở Túy Nhan các. Sở dĩ Thư thành hấp dẫn người ta, chỉ e không phải vì mấy con ngõ nhỏ sâu thẳm, cũng không phải vì những căn nhà cổ vắng vẻ nằm cạnh con ngõ, mà là vì thứ rượu cũ đắng chát nổi danh của tòa thành cổ kính, trầm muộn này: Khổ Tô. Túy Nhan các là một quán rượu khá lớn, trong toàn Thư thành, Khổ Tô ở Túy Nhan các là có tiếng nhất. Lúc này, trên sàn gỗ trong các, một thiếu niên đang ngồi đánh đàn, hắn mặc bộ đồ màu trắng, một thứ màu trắng cũ kĩ, đại khái là sau khi đem ánh trăng tháng Bảy lịch cũ vo nát, giặt đi rồi lại giã thêm ngàn lần thì sẽ ra được thứ màu như thế. Mặc trên người hắn, bộ đồ mềm mại ấy liền toát ra vẻ vật với người hài hòa. Trên đùi hắn đặt một chiếc thất huyền cầm bằng gỗ cây đồng đen mượt, khúc đàn đang gảy có tên là Đình vân, chỉ nghe hắn khe khẽ hát:

“Mây tụ ùn ùn

Mưa giăng lún phún

Chiều xuống nơi xa

Con đường trắc trở

Lặng tựa hiên đông

Rượu xuân độc ẩm

Bạn nơi xa khuất

Ngóng đợi bâng khuâng(3);”

 

Tiếng ca tuy nhẹ nhưng trầm bổng vừa tai. Bên kia gác có một lão giả đang ngồi, nghe được tiếng ca bèn duỗi bàn tay đeo nhẫn ngọc thời Hán, nâng một chén rượu Khổ Tô, chậm rãi nhâm nhi. Uống xong, lão mới vỗ nhẹ xuống bàn, miệng khẽ đếm: “Nhất giải”. Bên cạnh lão có một thư đồng mặc áo xanh, đội mũ quả dưa đứng hầu, thấy lão đã uống hết bèn tới rót thêm chén nữa. Cậu lấy làm kỳ quái, lẩm bẩm: “Con thật không hiểu, hai hôm trước lão gia còn nói kẻ khác đang nợ người một món tiền lớn, chưa biết có(4) thu về được không, vậy mà bây giờ người lại chẳng lo đến nó, vẫn còn tâm tư uống rượu.”

Lão giả cười mỉm, nói: “Không biết có thu về được không nhưng chủ vay này không giống người thường, nguy hiểm lớn, lợi tức nhiều. Có cơ hội kiếm, sao ta lại không thể uống rượu?”

 

Xem ra lão đặc biệt thích rượu Khổ Tô của Thư thành, trong lúc nói chuyện đã cạn thêm một chén. Thư đồng kia lại rót đầy, cười, hỏi: “Nhưng mà khoản nợ này đã quá hạn trả tới mười bảy ngày rồi, tiền trang của chúng ta trước nay chưa từng có chuyện thế này, sao người vẫn có thể nhàn nhã ngồi đây? Con thật rất tò mò, người mượn tiền kia là ai? Mỗi lần hắn chỉ gửi tới một tờ giấy, vẽ một thứ chẳng ra hình dạng gì, cho dù là tên có ký, dấu đã đóng nhưng lần nào hắn cũng vay lão gia mấy chục vạn lượng bạc, lại còn chẳng có thế chấp, lão gia không sợ không thể thu hồi tiền về sao?”

Vị lão giả nọ cười, bảo: “Sợ, sao không sợ cho được, nhưng hắn còn cần thế chấp sao? Chỉ cần cái tên của hắn đặt đó đã là quá đủ rồi. Đúng là quá hạn lâu một chút nhưng hắn có chỗ khó riêng. Huống chi, chẳng phải hắn đang gảy đàn để đền cho ta đấy thôi?”

Thư đồng kia trợn mắt, há miệng, bấy giờ mới chú ý tới thiếu niên đang gảy đàn dưới lầu, không kìm được trừng mắt nhìn hắn.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x