
Lời Nguyền Truyền Kiếp – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
“Ngôi nhà này…” Dì Claudia giải thích trong khi lúc lắc cổ tay làm mớ vòng va vào nhau kêu leng keng, “… là kiểu nhà súng săn.”
Cả ba người chen chúc ở khu hành lang chật hẹp phía sau cánh cửa. Aurelia vừa thở hổn hển vừa dựa vào đống hành lý ướt nhẹp của Rebecca. Cơn mưa sầm sập đổ xuống như sắp sửa xuyên thủng mái nhà bất cứ lúc nào.
“Đây là kiểu nhà châu Phi.” Aurelia nói thêm, còn Rebecca thì bắt đầu thấy lẫn lộn cho đến khi dì Claudia bắt đầu câu chuyện về kiểu nhà súng săn – nó đã du nhập vào New Orleans từ hai trăm năm về trước cùng với dòng người di cư ồ ạt đến từ Haiti.
“Một vài người sẽ giải thích với con rằng kiểu nhà này có tên gọi như vậy là vì nếu con nổ một phát súng từ cửa trước tới cửa sau, viên đạn sẽ bay thẳng tuột qua ngôi nhà.” Dì Claudia vừa nói vừa chỉ vào khu hành lang trải dọc suốt theo chiều sâu của ngôi nhà ra tận cửa sau.
“Thực ra, tên gọi này bắt nguồn từ một từ trong ngôn ngữ của vùng Tây Phi có nghĩa là nhà. Một ngôi nhà kiểu súng săn đúng nghĩa sẽ không có hành lang. Chỉ có phòng này liền kề ngay với phòng khác theo đúng phong cách Carribe của người gốc Phi…”
Tất cả các phòng trong ngôi nhà đều tách biệt với khu hành lang nhỏ hẹp, còn số lượng các cửa ra vào của nó thì thật đáng kinh ngạc. Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi nhà trông có vẻ bé nhỏ, nhưng bên trong như trải dài ra bất tận.
“Ngôi nhà này có thể không to lớn như những tòa biệt thự quanh đây, nhưng nó lâu đời hơn hầu hết những nhà khác trong vùng này.” Dì Claudia ra hiệu về phía căn phòng đầu tiên mà Aurelia gọi là khách sảnh. Rebecca ngó vào phía trong căn phòng. Một điều rất dễ nhận thấy là dì Claudia có gu thẩm mỹ khá tự do trong việc lựa chọn đồ nội thất, cũng như trong cách phục trang của dì.
Phòng khách – à quên, khách sảnh – là một nơi hỗn độn và bụi bặm với những chiếc trường kỷ theo kiểu thời nữ hoàng Victoria, vài bức tượng Á châu và chiếc TV cổ lỗ sĩ được che phủ bằng một tấm khăn thêu.
“Ở nhà em chỉ có những kênh truyền hình cáp tối thiểu.” Aurelia thì thầm, môi trề ra chán nản.
“Ngôi nhà này được xây vào đầu thế kỷ XIX đấy.” Dì Claudia vừa nói to vừa bước vội vàng dọc theo khu hành lang được trang trí bằng những bức tranh tĩnh vật có khung mạ vàng, những bó hoa khô còng queo cùng những bức hình lòe loẹt và bóng loáng của các vị thần Ấn Độ. “Nó thuộc về một trong số rất nhiều người da đen tự do từng sống ở New Orleans. Số người da đen tự do ở New Orleans thời kỳ đó nhiều hơn bất cứ nơi nào trên nước Mỹ – kể cả New York!”
Rebecca cảm thấy bực mình: cô sẽ không ở đây cả nửa năm trời chỉ để nghe sự chế giễu về thành phố quê hương mình.
“Và cả số nô lệ nữa, đúng không ạ?” Rebecca hỏi.
“Ồ, đúng vậy.” Dì Claudia dừng lại bên một ô cửa. “Một lượng nô lệ khổng lồ. Con số đó áp đảo hoàn toàn số cư dân da trắng. New Orleans là nơi con người ta được đem ra mua bán, là trung tâm lớn nhất của ngành thương mại nô lệ, dì lấy làm tiếc khi phải nói như vậy. Đây là phòng bếp, gia đình dì dành hầu hết thời gian ở đây.”
Rebecca bước theo dì Claudia vào một căn phòng bừa bộn khác với hàng dãy tủ bếp trông như thể được thay mới lần cuối cùng từ hồi những năm 1950. Một chiếc bàn dán formica đã bong tróc đặt chính giữa căn phòng, một cỗ bài ta-rô cũ tả tơi chặn giữa lọ muối và lọ tương ớt hiệu Alligator Bite. Rebecca nhận ra lọ tương ớt ngay lập tức, vì bố cô ở nhà lúc nào cũng có một chai Alligator Bite trong tủ lạnh. Cô không hề nghĩ rằng ở Louisiana này cũng có thứ đó.
“Số người da đen ở New Orleans hiện giờ vẫn đông hơn người da trắng.” Dì Claudia vừa nói với Rebecca vừa đặt chiếc ấm đun nước cũ xỉn vào bồn rửa bát. “Hoặc chí ít là tính đến thời điểm trước khi cơn bão tràn qua. Không ai biết còn bao nhiêu người sống ở nơi này nữa. Mọi thứ vẫn còn trong… ờ, trong cái mớ bòng bong. Con đói chưa, bé yêu?”
Rebecca lắc đầu. Chỉ nghĩ đến thức ăn thôi cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
“Con thì có.” Aurelia lôi từ trong tủ lạnh ra một gói sô-cô-la đã chảy nhão nhầy nhụa. “Mẹ ơi, mình có thể ăn một chút bánh này không?”
Trong lúc hai người đang tranh cãi về việc Aurelia có nên đợi đến khi ăn tối xong rồi mới được ăn bánh hay không, thì Rebecca quan sát khắp lượt căn phòng. Nó thật luộm thuộm và bừa bãi, hoàn toàn đối lập với căn bếp gọn gàng và hiện đại của nhà cô ở New York. Và thay vì một quyển lịch ngay ngắn được treo phía trên chiếc điện thoại, thì trên bức tường đã bong tróc từng mảng sơn là những tờ lịch nham nhở được dán chằng chịt, trông như thể chúng được xé ra từ một quyển lịch để bàn, kiểu lịch có mỗi trang là một ngày.
Một trong số những tờ lịch đó đề ngày hôm nay, ngày hai mươi lăm tháng Mười. Tất cả những tờ lịch còn lại có ngày tháng hoàn toàn ngẫu nhiên: một tờ lịch tháng Ba, một của tháng Mười hai, hai tờ đề tháng Hai – ngày hai mươi và hai mươi mốt, một tờ khác là tháng Mười, và một tờ nữa lại của tháng Mười một.
Tất cả các tờ lịch đều còn trống và được dán lên tường một cách cầu thả như thể dì Claudia lúc đó đang rất vội. Rebecca băn khoăn không hiểu liệu có phải dì dùng những tờ lịch để che đi những lỗ thủng trên tường hay không, hay trước đó toàn bộ cuốn lịch, từng trang một, đã được dán lên tường, và do bị ẩm nên chúng đã bong ra. Chẳng còn gì ở nơi này có thể làm cô ngạc nhiên hơn được nữa.
“Rebecca còn chưa được xem phòng của chị ấy đâu kìa!” Dì Claudia giật mạnh gói bánh khỏi tay Aurelia. “Con đưa chị đi xem phòng đi đã, rồi sau đó chúng ta mỗi người sẽ được ăn một miếng bánh – chỉ một miếng nhỏ thôi!”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.