Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn của tác giả Mật Tiễn mời bạn thưởng thức.

Chương 2: Trọn kiếp nô tài

Đợi tôi hoảng loạn khóc xong mặt trời cũng đã xế bóng, tên Đô chỉ huy sứ kia vẫn ngồi phía trên chăm chú đọc sách, xem tôi như cái bóng tự khóc tự lăn lộn một mình trên đất suốt nửa ngày. Thấy tôi từ thút thít chuyển sang im bặt, hắn hỏi:

“Ngươi là người của Ngự Bắc Vương hay Trung Quốc Vương? Đã nhận bao nhiêu tiền?”

Tôi ngơ ngác nhất thời không hiểu ra, chỉ biết giương đôi mắt đẫm nước nhìn y rồi hỏi lại:

“Tiền nào cơ?”

Chỉ huy sứ như đoán trước được câu trả lời, hắn đặt quyển sách xuống, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt tôi, rút dao, kề vào cổ. Tất cả hành động nhuần nhuyễn tự nhiên như đã làm cả trăm ngàn lần. Tôi thất kinh, hai môi mím chặt đến thở cũng không dám.

“Nói hay chết?”

“Đại nhân soi xét, tôi là dân lành bị lạc. Trung Quốc Vương hay Lào Vương, Thái Lan Vương tôi không quen ai cả!” – Tôi rưng rưng lén lấy gấu áo lên lau nước mắt. Thật sự trong trường hợp này có trăm cái miệng cũng không thể nào minh oan được.

Đô chỉ huy sứ không đáp, kiếm của hắn vẫn đặt trên cổ tôi. Tôi làm sao mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra? Cú sốc tâm lý quá mạnh khiến tất cả hiểu biết của tôi về loài người, về vũ trụ, về thời gian đều sụp đổ. Chỉ mới tối qua thôi tôi vẫn còn là một cô gái ngồi uống cocktail nhàn nhã, hôm nay đã bị lạc đến thời cổ đại này đây. Tạm khoan nói có phải xuyên không hay không, chỉ tính riêng việc bị vây bởi chó sói, bị kề kiếm vào cổ đã đủ trở thành dấu ấn đặc sắc nhất trong đời. Tôi ngước nhìn Đô chỉ huy sứ bằng đôi mắt ầng ậng nước:

“Có trăm cái miệng tôi cũng không giải thích được nhưng chỉ xin anh tin một lần, tôi bị lạc. Các anh vừa đông vừa khoẻ như vậy người ta phái tôi tay không tấc sắt đến làm gì?”

Y nhìn dò xét, hồi lâu thu dao về, lạnh giọng:

“Người đâu!”

“Có, thưa Đô chỉ huy sứ!”

Hắn phẩy tay:

“Sáng mai bịt mắt rồi dẫn hắn thả ở bìa rừng, trông chừng cho đến khi tự bơi qua sông Mã Phù về trại Phù Lan.”

“Rõ!”

Hai tên lính một béo một gầy ngay lập tức thi hành mệnh lệnh, kéo mạnh tôi về phía cửa. Tôi cun cút đi theo nhưng chỉ thấy tương lai mịt mờ, càng lúc mọi chuyện càng rối như mớ bòng bong. Tên béo huých vao tên gầy, cợt nhả:

“Số hắn cũng khá, ít nhất còn gặp Đô chỉ huy sứ, nếu là chúa thượng giờ này đã thành mồi cho cá dưới sông rồi.”

Tôi nghe hắn nói nói nhưng điểm đi điểm lại vẫn chưa thấy mình may mắn chỗ nào, thút thít:

“Sáng mai ta lại bị ném ở bìa rừng, lại bị sói đuổi rồi còn bị các ngươi bắt bơi qua sông, chết ở đây còn sướng.”

“Đúng là biết một mà không biết hai.” – Tên lính tròn vo tiếp lời – “Nếu thực sự muốn lấy cái mạng quèn của ngươi thì Đô chỉ huy sứ chỉ cần xuống một đao là xong chuyện. Đúng là đồ đàn ông nhát cáy.”

Đàn ông? Đàn ông nào? Đàn ông gì? Tôi lao đến bên một vật tựa như cái chum nước, vội vàng soi bóng mình. Hình ảnh phản chiếu bê tha đến mức chính tôi còn cảm thấy sững sờ. Mái tóc được cột cao, búi gọn nay đã bù xù như tổ quạ. Son đỏ lem một vệt dài từ miệng lên tận má. Hai mắt đen thùi lùi những mascara. Tôi điều chỉnh lại một chút nhưng lúc này mới phát giác giọng khản đặc như đàn ông không rõ do khóc nhiều hay do trúng gió sau khi uống rượu. Trên mình vẫn mặc một chiếc áo khoác đen dài đến gần gót chân. Nhìn sang bên thì hai tên này cũng để tóc búi cao, nhận nhầm cũng là điều dễ hiểu. Tôi không có ý định cho chúng biết giới tính thật của mình. Nơi này thiện ác chưa rõ huống hồ còn toàn đàn ông, ngộ nhỡ có điều gì xảy ra thân gái như tôi lúc đấy có hối cũng không kịp. Tỏ vẻ xu nịnh hết mức, tôi quay sang ngọt nhạt:

“Ôi hai tráng sĩ, hai anh cho tôi hỏi đây là thời vua nào vậy?”

“Hỗn xược!” – Tên béo nói mà như thét vào mặt tôi – “Tên của chúa thượng mà ngươi cũng dám hỏi. Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?”

Chúa thượng? Hoá ra thời này gọi vua là chúa thượng. Ai mà biết được không được hỏi tên vua cơ chứ? Tôi ngậm ngùi cúi đầu, tính đến thời điểm hiện tại những gì tôi biết về nơi này quả thật quá ít mà xem chừng cặp đôi béo – gầy này cũng đừng hòng mà khai thác được thông tin. Tôi mím môi, ngoan ngoãn đi theo chúng. Vòng vèo một hồi đến chuồng ngựa, tên béo dừng lại:

“Vào kia!”

Tôi trỏ mặt mình rồi chỉ vào trong:

“Tôi ở trong chuồng ngựa á?”

“Còn muốn cái gì nữa?” – Tên gầy miệng nói tay cột chặt tôi vào thân cây trong một khoang trống, rào ngăn với đàn ngựa bởi một hàng cọc tre.

“Nội gián còn dám đòi hỏi à?” – Tên béo cười khẩy, bồi thêm cho tôi một cú trời giáng rồi nhặt một hòn đá bên cạnh, hắn ném vào đầu con ngựa gần nhất khiến cả đàn lồng lên, tiếng hí đinh tai nhức óc. Bấy giờ hắn ta gật đầu ra chiều hài lòng, chắp tay sau lưng thủng thẳng rời đi.

Hoàng hôn rơi xuống trên những mái lều. Cái lạnh vỡ ra rồi chảy xuống khoảng đất chuyển sang màu xám ngoét. Khắp cả doanh trại đầy những tiếng vọng, tiếng người và nhìn ra xa xa, xuyên qua những phên tre dính đầy mạng nhện, nơi những bụi lau vượt qua giá lạnh đã nhô cao gần che khuất tầm ngắm, những binh lính xếp từng hàng dài thật dài, người lấm lem đất bụi rời khỏi thao trường quay về lều. Doanh trại bắt đầu sáng lên bởi vô số ánh nến, ánh đuốc lập lờ. Cánh cửa chuồng ngựa không khép chặt, phát ra tiếng cót két tựa tiếng thở dài. Gió dội về từ trên ngọn núi phía xa, những chiếc lều phần phật như rên rỉ, và ở khắp nơi trong doanh trại thấm đẫm màu đỏ của ánh tịch dương buồn bã, mặc cho lớp lớp binh lính vẫn nườm nượp lại qua.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x