
Màn Đêm – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
MẶC DÙ KHÔNG BỚT CĂM GHÉT, tôi vẫn phải thừa nhận rằng Dimitri Beli- gì đó khá thông minh. Sau khi bọn họ chở chúng tôi tới sân bay và lên chiếc trực thăng riêng của Học viện, anh ta liếc thấy hai chúng tôi thì thầm và yêu cầu tách chúng tôi ra luôn.
“Không được để họ nói chuyện với nhau,” anh ta cảnh báo viên giám hộ “áp giải” tôi tới phía đuôi máy bay. “Cứ năm phút ở cạnh nhau là họ lại nghĩ ra một kế hoạch bỏ trốn cho xem.”
Tôi ném cho anh ta một ánh mắt ngạo mạn và lao xồng xộc xuống lối đi giữa các hàng ghế, bất chấp thực tế rằng lúc nãy đúng là chúng tôi đang bàn kế hoạch bỏ trốn thật.
Rồi thì mọi chuyện cũng chẳng tươi sáng lắm cho các nhân vật chính – hay các nữ nhân vật chính, của chúng ta. Càng bay lên cao, khả năng trốn thoát của chúng tôi càng tụt xuống thấp. Cứ giả thiết là có một điều kỳ diệu xảy ra và tôi “xử” được cả mười giám hộ, thì chúng tôi cũng vẫn gặp rắc rối trong việc rời khỏi máy bay. Tôi chắc rằng có dù ở trong khoang, nhưng kể cả trong tình huống, dẫu khó xảy ra, tôi mở được một cái dù, thì vẫn gặp vấn đề trong việc tìm cách sống sót, bởi chúng tôi có thể sẽ đáp xuống đâu đó giữa Rặng Núi Đá.
Không, chúng tôi sẽ không rời khỏi máy bay trước khi nó hạ cánh xuống vùng Montana xa xôi hẻo lánh. Đến lúc đó, tôi sẽ phải nghĩ ra cách, một cách bao gồm cả việc vượt qua được những khu vực phép thuật của Học viện và gấp mười lần số giám hộ ở đây. Ừ đấy. Không thành vấn đề.
Lissa ngồi đằng trước với tay người Nga, nhưng nỗi sợ hãi của cô vẫn lao trở lại phía tôi, đập thình thịch trong đầu tôi như búa tạ. Nỗi lo lắng cho Lissa cắt ngang cơn giận dữ của tôi. Bọn họ không thể đưa cô trở lại đó được, không thể trở lại cái chỗ ấy. Tôi tự hỏi liệu Dimitri có do dự chăng, nếu anh ta cảm nhận giống tôi và biết được những điều tôi biết. Chắc là không. Anh ta đâu có quan tâm.
Thế rồi, cảm xúc của Lissa trỗi dậy mạnh mẽ đến mức, trong một khoảnh khắc, tôi tưởng đâu mình đang ngồi trên ghế của cô – thậm chí là trong làn da của cô. Hiện tượng này đôi khi đã xảy ra, không một điềm báo trước, Lissa lôi tuột tôi vào trong đầu cô. Vóc dáng cao lớn của Dimitri ngồi ngay bên cạnh tôi, và tay tôi – tay Lissa – nắm chặt một chai nước.
Dimitri cúi xuống nhặt thứ gì đó, để lộ sáu biểu tượng nhỏ xíu xăm sau gáy: những dấu hiệu molnija. Mỗi dấu là một hình chữ X do hai vệt chóp ngoằn ngoèo bắt chéo tạo thành, tượng trưng cho một Strigoi mà anh ta đã tiêu diệt. Nằm trên sáu biểu tượng là một đường xoắn, trông gần giống con rắn, cho biết anh ta là một giám hộ. Đó là dấu hiệu tuyên thệ.
Tôi chớp mắt, cố chống cự và trở lại trong đầu của chính mình, kèm theo một cái nhăn mặt khó chịu. Tôi rất ghét mỗi khi chuyện này xảy ra. Cảm nhận tâm trạng của Lissa là một chuyện, nhưng luồn vào trong cô lại là chuyện khác, một chuyện mà cả hai cùng không ưa nổi. Lissa coi đó là kiểu xâm phạm đời sống riêng tư, nên thường thì tôi không kể lại cho cô nghe mỗi khi hiện tượng này xảy ra.
Nhưng chúng tôi đều không thể kiếm soát được nó. Nó chính là tác dụng phụ của mối kết nối, một quan hệ mà không ai trong chúng tôi hiểu được hoàn toàn. Cũng có nhiều truyền thuyết kể về những kết nối tinh thần giữa các giám hộ và Moroi của họ, nhưng không hề đề cập đến bất kỳ tình trạng nào tương tự. Chúng tôi cứ lóng ngóng dò dẫm theo mức tốt nhất mà chúng tôi có thể.
Gần cuối chuyến bay, Dimitri đi về phía đuôi máy bay, nơi tôi đang ngồi, và đổi chỗ với viên giám hộ bên cạnh tôi. Tôi chua chát quay đi, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Vài khoảnh khắc im lặng trôi qua. Cuối cùng, anh ta nói, “Em thực sự định tấn công tất cả chúng tôi à?”
Tôi không đáp.
“Làm như thế… bảo vệ cô ấy như thế – là rất can đảm.” Anh ta ngừng lại. ”Ngu ngốc, nhưng vẫn can đảm. Tại sao em lại dám thử?”
Tôi liếc Dimitri, vuốt tóc ra khỏi mặt để có thể nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Vì tôi là giám hộ của cậu ấy.” Tôi quay lại với cái cửa sổ.
Thêm một khoảnh khắc im lặng nữa, Dimitri đứng lên và trở về phía đầu máy bay.
Khi hạ cánh, Lissa và tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc để những người lính biệt kích lái xe đưa chúng tôi về Học viện. Xe dừng ở cổng, tài xế nói gì đó với những người lính canh. Họ xác nhận rằng chúng tôi không phải là những Strigoi sắp sửa lao vào một cuộc giết chóc kinh hoàng, và sau một phút, họ cho chúng tôi vượt qua các bốt gác để vào Học viện. Lúc đó là sắp hoàng hôn – tức là bắt đầu “ngày” của ma cà rồng – và sân trường được bao phủ trong bóng tối.
Học viện hầu như vẫn thế, trải rộng ngổn ngang và kiến trúc kiểu Gothic. Moroi rất coi trọng truyền thống, với họ thì chẳng cái gì thay đổi bao giờ cả. Trường học không cổ kính như những ngôi trường ở châu Âu, nhưng được xây dựng cùng kiểu như vậy. Các toà nhà kiêu hãnh về lối kiến trúc công phu, gần giống nhà thờ, với nhiều đỉnh nhọn và hình khắc bằng đá.
Những hàng rào sắt hoa bao quanh các khu vườn nhỏ và lối đi rải rác đó đây. Sau khi sống trong khuôn viên đại học, tôi mới nhận ra nơi này giống trường đại học nhiều hơn là một ngôi trường trung học bình thường.
Chúng tôi vào đến khuôn viên trường trung học, trường được chia thành hai khối sơ và cao trung. Mỗi khối xây quanh một sân mở lớn hình tứ giác trang trí bằng những con đường rải đá và những cái cây khổng lồ cả trăm năm tuổi. Chúng tôi đi về phía sân của khối cao trung, một bên sân là dãy giảng đường, bên kia là ký túc xá của ma cà rồng lai và phòng tập thể thao.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.