Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2. Maruxia đã không vâng lời bà như thế nào?

Có hai chị em gái là Maruxia và Sura. Maruxia bảy tuổi rưỡi, còn Sura – mới có năm tuổi. Một hôm, chúng ngồi bên cửa sổ và đang tô má cho búp bê. Bất chợt bà bước vào phòng và nói:

– Gì thế, các cô bé ơi, bố sắp đi làm về rồi, mẹ cũng sắp về rồi, cũng chẳng múc súp ra làm gì vội. Bà phải chạy ra cửa hàng có chút việc, các cháu ở nhà nhé. Được không nào?

Maruxia im lặng không trả lời, còn Sura thì lanh chanh:

– Vâng ạ, nhưng bất thình lình nhỡ cháy nhà thì sao hả bà?

– Khiếp khủng quá – bà cáu – Ở đâu ra mà cháy? Các cháu không được sán lại bếp lò đấy thì chẳng cháy được đâu.

– Nhưng nếu bọn cướp ập vào thì sao? Sura lại hỏi.

– Thì các cháu tuyệt đối không được mở cửa cho bọn chúng vào – bà trả lời – Các cháu sẽ hỏi: “Ai đấy?” – và không được mở cửa. Thôi, bà tạm biệt các cháu nhé.

Rồi bà đi khỏi.

– Vâng ạ – Sura trả lời – Từ giờ trở đi chúng ta sẽ là chủ nhà! Thôi, vứt việc tô má cho búp bê đi, chị Maruxia ơi – tốt hơn nhất là chúng ta đi tìm kẹo trong tủ. Mọi người đi hết rồi.

– Em đừng có quấy rầy chị – Maruxia nói.

Sura thở dài và một mình tiến về chỗ chiếc tủ, nhưng bé chưa tới nơi. Bỗng đâu đó như ở cầu thang có tiếng mèo kêu meo meo rầu rĩ. Sura thậm chí run lên vì mừng, bé hét lên:

– Chị Maruxia ơi, có con mèo đang đòi vào với chúng ta kìa.

– Thôi đi, đừng quấy chị nữa – Maruxia một lần nữa lại càu nhàu.

Maruxia vốn dĩ là cô bé bướng bỉnh. Khi bé đã bắt tay vào việc gì đó thì không cớ gì mà vứt nó đi cả.

– Em kéo nó vào nhà nhé.

– Nhưng chỉ thử thôi đấy – Maruxia nói. Nhỡ đây là mèo hoang. Nó sẽ cào tất cả chúng ta cho mà coi.

– Nó chắc chắn không phải mèo hoang đâu – Sura trả lời và lẻn ra gian ngoài.

Con mèo đang khóc ở đâu đó, rất gần sau cánh cửa.

– Kis, kis, kis – Sura gọi nó.

“Meo, meo! ” – mèo âu yếm trả lời.

– Mèo muốn đến chỗ các chị ư? Phải không mèo bé bỏng ơi? – Sura hỏi.

“Meo, meo, meo” – mèo lại trìu mến trả lời.

– Được rồi, có ngay đây – Sura nói và bắt đầu mở khoá cửa.

– Sura! – Maruxia nghiêm khắc quát – cô nhỏm dậy – nhưng cô không bước ra gian ngoài. Cô lại vội vã tô má cho búp bê. Còn Sura suốt thời gian loay hoay với cái ổ khoá, rồi bé nhảy tót ra sân.

Con mèo nhìn thấy Sura, nó tròn xoe mắt và lập tức phi mười bậc thang lên phía trên, cứ như người mở cửa không phải là bé Sura nhỏ nhắn mà một người khổng lồ đáng sợ.

– Sao thế mèo ơi? – Sura ngạc nhiên.

Nghe thấy tiếng Sura, mèo phi tiếp thêm mười lăm bậc nữa, cứ như đó không phải giọng cô bé mà là súng nổ không bằng.

– Mèo ơi, mày chạy đâu đấy? Sura nói hết sức khẽ khàng và dịu dàng – Chị đây mà, Sura đây mà, người mà vừa nói chuyện với mày từ sau cánh cửa đấy.

Mèo nhón chân, thận trọng, thận trọng, nó đi lên cầu thang, không nhảy nữa, liếc nhìn Sura.

Một con mèo dễ thương quá! Con mèo màu tro, cả người nó bị dây bẩn bởi mạng nhện và bụi ở trong góc. Cần phải tranh thủ tắm cho nó trong chậu rửa bát trong lúc bà chưa kịp về. Một bên tai của nó bị sứt. Có lẽ nên bôi cho nó ít cồn I-ốt mới được. Chao ôi, nó mới gầy còm làm sao! Có lẽ đây là con mèo gầy nhất trên thế gian này mất Khi cô bé chỉ còn cách con mèo ba bước chân, mèo không trừng mắt lên như điên nữa mà ngó lơ thăm dò. Đúng còn hai bậc nữa thôi là Sura có thể vuốt ve nó được. Bỗng cánh cửa căn hộ nhà Sura đóng sầm một cái. Con mèo một lần nữa, giống hệt mèo hoang, nó giương mắt, nhảy phốc lên trên, rồi lập tức biến mất, như thể không hề vừa có nó ở đây. Sura suýt nữa thì khóc. Bé quay lại. Đứng trước cửa ra vào đang đóng là một Maruxia nghiêm nghị, nhìn trông rõ khiếp.

– Sura đấy ư – Maruxia nói

– Dạ – Sura đáp lại.

– Tốt lắm! Maruxia nghiêm khắc nói, điệu bộ hệt như mẹ cô lúc đang rất bực mình. Hay thật, lớn rồi, vậy mà còn chạy nhăng nhít ra khỏi nhà như em bé còn đang bú. Về mau!

Cô chạy lên cầu thang, túm vai Sura, triệu Sura xuống, lôi về nhà. Cô kéo nắm đấm cửa nhưng cánh cửa không mở. Cô kéo một lần nữa, sau đó lấy hết sức giật tay nắm – nhưng tất cả vô ích – cửa vẫn không mở.

– Chúng ta bị sập cửa rồi – Maruxia khóc oà lên – chúng ta khoá nó mất rồi.

– Khoá đâu nào – Sura thì thào.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x