Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2 Mờ mịt sát cơ

Nghe thấy câu này, khuôn mặt vốn đã tái mét của Huệ Lan lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng. Cô rụt rè nhìn Khang Kiện một cái, lại kéo chéo áo của tú bà, lí nhí như cầu cứu: “Ma ma… con thật sự không biết chị ấy chết như thế nào, con…”

Lúc cô nói, cây trâm mành mành bằng bạc hình chim hỷ thước ngậm ngọc trai trên đầu phát ra từng chuỗi âm thanh lảnh lót, một giọt nước mắt lăn dài trên má, rõ là một tiểu mỹ nhân yếu đuối phải chịu oan ức. Tú bà thấy vậy, vỗ vai cô an ủi, rồi quay sang oán giận nói với Lý Khác: “Tên kia, ngươi nói bậy nói bạ gì vậy?”

“Nói bậy nói bạ á?” Lý Khác tiến lên hai bước, nhanh tay lẹ mắt giật chiếc khăn gấm Huệ Lan giấu trong ống tay áo ra, nhúng vào ấm trà trên bàn, rồi lại rót một chút nước trà vào chiếc chén nhỏ ở bên cạnh. Trên khuôn mặt tuấn tú ngời ngời của y lộ ra nụ cười cực nhẹ cực nhạt, giọng điệu mang theo năm phần trêu đùa, năm phần chế giễu: “Nếu Huệ Lan cô nương dám uống một ngụm nước trà này, tôi sẽ đền mạng cho Triêu Nhan chị cô ngay tại đây.”

Tiếng khóc của Huệ Lan bỗng nhiên im bặt, cô nghẹn ngào cầm chén trà đó trong tay. Nước trong chén vẫn trong veo như cũ, phản chiếu rõ nét khuôn mặt thanh tú như hoa lê thấm mưa của Huệ Lan. Cô đặt miệng chén trà lên môi, nhắm mắt lại, giống như đã lấy đủ can đảm để uống nó, nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng “choang” giòn tan vang lên, chén trà bị ném phăng xuống. Huệ Lan ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm chặt lấy đầu gối, gào khóc nức nở, nước mắt từ từ làm lem luốc khuôn mặt được trang điểm vô cùng tinh tế của cô.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, Huệ Lan lấy tay áo lau đi nước mắt đầm đìa trên mặt. Mãi sau, cô mới ổn định được tâm trạng, quỳ thẳng người nói: “Không sai! Là tôi giết cô ta! Ai bảo cô ta… ai bảo cô ta đã hủy hoại cuộc đời tôi!”

Lúc này, mụ tú bà từ kinh hoảng chuyển thành giận dữ, tay đấm chân đá Huệ Lan giống một con sư tử điên dại. Cây trâm mành mành bị đánh rơi xuống đất, toàn bộ mái tóc của Huệ Lan xòa xuống tựa thác đổ. Dường như tú bà vẫn chưa hả giận, lại giáng cho cô một cái tát nặng nề, gần như tát lệch cả mặt cô: “Cái con bé chết giẫm này! Đó là chị họ ngoại của mày mà! Sao mày có thể làm chuyện vô đạo đức như vậy! Tao khinh!”

“Dừng tay!” Lý Khác cúi người giữ tay tú bà lại, nghiêm mặt nói: “Pháp tào ở đây! Ai cho phép mụ dùng hình phạt riêng!”

Dường như đến giờ Khang Kiện mới nhận ra mình cần phải mở miệng nói: “Bắt cô ta lại!”

Bốn sai dịch vừa nghe thấy câu này, lập tức hùa nhau kéo Huệ Lan đứng dậy. Huệ Lan đầu tóc rối bù lúc này lại trợn tròn đôi mắt, nói với giọng khàn đặc nghe hết sức đáng sợ: “Trước đây tôi cũng là con gái nhà lành, chính người cha làm tiểu lại của cô ta sau khi giết người đã bỏ trốn đến nhà chúng tôi, mẹ tôi niệm tình anh em nên cho ông ta ở lại. Ai ngờ sau này… sau này vẫn bị người của nha môn tìm thấy.

Mẹ tôi bị lưu đày vì chứa chấp tội phạm, chết bệnh trên đường đi. Còn tôi cùng cô ta thì bị bán vào lầu xanh này làm nô tì.”

“Nhưng mà nay, cô ta đã thành cô nương đầu bảng ở đây, còn ngươi thì vẫn là một tiểu nha hoàn bưng trà rót nước.” Dương Chính Đạo ở bên cạnh lạnh lùng nói, “Đối với cô ta, trong lòng ngươi có đến tám, chín phần ghen tị! Nghe nói gần đây có một phú thương buôn tơ lụa muốn chuộc thân và cưới cô ta về làm thiếp, phải vậy không?”

Huệ Lan như bị chạm đúng chỗ đau, người mềm nhũn, suýt nữa ngã ra: “Phải! Tôi không có được tự do, cô ta cũng đừng hòng có được. Tôi khổ sở vùng vẫy ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này, còn cô ta lại sắp ra ngoài hưởng phúc, ngài bảo tôi cam tâm làm sao đây! Cam tâm thế nào đây!”

“Vốn dĩ Triêu Nhan không muốn đi, mặt tú bà vẫn hầm hầm tức giận, nhưng giọng nói lại đượm phần thê lương, “về sau, nó đã thuyết phục vị phú thương đó chuộc cả mày ra cùng. Nó bảo mười lăm tháng sau là sinh nhật mày, định đến lúc đó sẽ nói với mày, cho mày một bất ngờ! Nào ngờ mày lại…

Nghe xong câu này, cuối cùng hai chân Huệ Lan cũng mềm oặt, cô hoàn toàn tê liệt, ngã quỵ xuống đất. Trong ánh mắt cô có hối hận, có day dứt, còn cả một nỗi sợ hãi không diễn tả nổi. Các sai dịch muốn kéo cô lên giải đi, nhưng không biết lấy sức ở đâu ra, cô đột nhiên giãy thoát khỏi tay họ, mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã bất ngờ cầm ấm trà trên bàn lên. Lý Khác thầm kêu hỏng bét, nhưng khi y lao tới giật lấy ấm trà, Huệ Lan đã uống hết quá nửa nước trà bên trong.

“Không! Bây giờ cô chưa được chết!” Lý Khác nhìn đôi môi đang dần chuyển sang màu tím của Huệ Lan, không giữ được vẻ ung dung điềm tĩnh xưa nay nữa, vội vã đưa tay nâng cằm cô hỏi, “Họa tiết hoa đào trên chiếc khăn gấm của cô là do ai dạy cô thêu? Nói mau!”

Vì dùng lực quá mạnh, móng tay của Lý Khác đã bấm sâu vào da của Huệ Lan. Khóe miệng Huệ Lan ộc ra máu độc đỏ bầm, hơi thở dồn dập hẳn, đồng tử cũng đang từ từ giãn ra, Lý Khác lại cao giọng hét lên một lần nữa: “Rốt cuộc là ai?”

Hơi thở của Huệ Lan mảnh như tơ, cô nói với giọng mà chỉ có hai người mới nghe được. “Cảnh… Cảnh… Cảnh Nguyệt…”

“Cảnh Nguyệt là ai?” Lý Khác vừa hỏi dứt câu, bàn tay của Huệ Lan đã thõng xuống, máu chảy ra từ miệng cô vấy lên tay áo đỏ tươi đính tơ vàng của Lý Khác. Y buông tay, chậm rãi đứng dậy, nét mặt hết sức khó coi vì thất vọng.

Dương Chính Đạo vội bước đến bên cạnh, vỗ nhẹ lên vai y, nói nhỏ: “Khác đệ, không sao đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x