
Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2: Sơ Đình Mộc Cẩn
Khó thở quá, tựa như có một lớp màng mỏng ngăn cách sinh mệnh của tôi vậy. Tôi theo bản năng gắng sức quẫy đạp thì chợt nghe tiếng huyên náo vang lên, có người ôm lấy tôi. Tôi he hé mắt ra nhìn, a! Thật sự đầu thai rồi! Tôi sung sướng nhìn sang bốn phía, không hề để ý đến tiếng hô kinh ngạc của bà đỡ.
Hửm!? Một chiếc bàn cũ nát, cái ghế thì tồi tàn, màn trướng cũng đã cũ, oái, chẳng lẽ đầu thai vào một thôn quê?
Tôi tự an ủi mình, có rất nhiều hộ chuyên nghiệp(1) ở nông thôn sống trong nhà trệt nhưng tiền gửi ở ngân hàng vẫn tương đối nhiều.., không đúng, tại sao phụ nữ nơi này đều búi tóc, mặc váy dài như vậy…
Tôi lại an ủi mình, chắc thời điểm này đã là trong tương lai rồi, kiếp trước cosplay cũng rất thịnh hành, có lẽ gia đình này ủng hộ thuyết phản phác quy chân rồi(2)…
Lát sau có người bồng một bé gái chỉ nhỏ như mèo con đặt xuống cạnh tôi. Con bé vừa nằm xuống đã mở mắt ra nhìn tôi, trời ạ, con ngươi của nhỏ là màu tím. Đôi mắt của nhỏ đảo qua đảo lại mấy lần trên người tôi khiến những sự việc xảy ra ở địa phủ lại hiện lên mồn một trong đầu tôi. Rốt cục tôi cũng phải ngừng an ủi mình, tên Tử Phù này nhất định đã kéo tôi nhảy nhầm vào cầu gỗ rồi.
Tôi tuyệt vọng khóc thét lên, vậy mà con nhóc kia lại cười thành tiếng khiến mấy nữ tử trong phòng đỡ đẻ lấy làm kỳ lạ.
Tôi khóc thật oan ức, thầm lên án tên Tử Phù xấu xa. Tôi, tôi.. đã không được làm con gái nhà giàu có, không được thành con nhà cán bộ cấp cao lại còn bị ép rớt xuống cái thời đại kỳ lạ này, hơn nữa còn siêu cấp nghèo khó. Đáng tiếc mọi lên án của tôi thốt ra miệng đều hóa thành ngôn ngữ của đứa trẻ sơ sinh – tiếng gào khóc thật lớn.
Tôi khua khua tay muốn quay sang đánh con bé kia, không ngờ nhỏ ôm chầm lấy tay tôi, cười khanh khách, lại còn nắm thật chặt. Tôi không rút tay ra được thì khóc òa lên, cười cái gì mà cười, con nhỏ xấu xa.
Một nam nhân diện mạo thanh tú nhưng quần áo đầy mụn vá bước tới ôm lấy chúng tôi, khuôn mặt rõ ràng có chút thất vọng, thở dài than: “Nếu là hai bé trai thì thật tốt.”
“Tú tài chớ sốt ruột, nương tử nhà anh dáng tốt như vậy, cái thai thứ hai nhất định sẽ là một bé trai. Anh xem hai đứa nhỏ này, lớn lên sẽ vô cùng xinh xắn, đứa thứ hai còn rất giống nương tử của anh, đôi mắt này quả là của mỹ nhân.” Bà đỡ cười nhẹ khuyên giải y, còn từ chối nhận tiền tạ ơn, “Hoa tú tài, không cần đâu, anh giữ lại mà bồi bổ thân thể cho nương tử, lần đầu mà đã đẻ song sinh rất mệt đó.”
Hừ! Ra là người có học, vậy mà trọng nam khinh nữ, tôi vô cùng khó chịu với ông bố đời này của mình, nhấc đầu lên thì thấy bộ dáng của mẹ mười phần ôn nhã, xinh đẹp, đôi mắt quả thật có màu tím, chẳng trách bọn họ không hề ngạc nhiên với đôi mắt tựa yêu quái kia. Tôi căm giận ngậm lấy bầu ngực của mẹ, mút thật mạnh, đói quá đi mất. Vậy mà Tử Phù đáng ghét đang chiếm bên kia lại hết sức bình tĩnh mút mút, rèm mi vừa dài lại cong vút, đôi mắt tím long lanh, trên trán còn có một nốt ruồi mỹ nhân. Khuôn mặt vẫn tuyệt diễm hệt như lúc gặp tại địa phủ, có điều sao hắn lại đầu thai thành một bé gái nhỉ?
Mẫu thân của tôi thích hoa mộc cận(hoa dâm bụt) liền đặt tên tôi là Mộc Cẩn, mà bạn học Tử Phù lại quá mực xinh đẹp, vừa sinh ra đã cười tươi, cảnh sắc tú lệ, nên cha tú tài liền lấy hài âm(3) của hai chữ cảnh tú đặt tên nhỏ là Cẩm Tú.
Khi tôi vừa biết nói, liền vội vàng kể lại ân oán của tôi với nhỏ, chỉ là nhỏ đã mất hết ký ức lúc trước, vẻ mặt lúc nào cũng mù mờ, vô tội nhìn tôi khiến tôi càng thêm tức giận. Chỉ cần có cơ hội tôi sẽ đánh Cẩm Tú. Đừng tưởng rằng tôi thích hành hạ trẻ con, làm ra tai nạn chết người, tôi chỉ muốn đánh cho nhỏ lộ bộ mặt thật ra, vì trời đất trừ bỏ một mối hại. Thực tế chứng minh, tôi đã quá ngây thơ. Mấy thôn dân ngu ngốc cho rằng tôi bị quỷ nhập liền trói tôi lại hun khói suốt ba ngày, tên đạo sĩ thối kia còn nói, nếu bỏ đói tôi ba ngày ác quỷ bám trên người tôi sẽ đói chết. Bất kể mẫu thân có khóc lóc thế nào, phụ thân cầu xin ra sao, mùa đông năm đó, tôi vẫn bị trói lên cây liễu đầu thôn suốt ba ngày. Mới được nửa ngày tôi đã lăn ra ngất xỉu. Ngay lúc tôi cho rằng mình sắp toi rồi thì Cẩm Tú đã len lén chạy tới mở trói cho tôi, đắp thêm áo bông lên người tôi rồi bưng bát cơm mà nhỏ để dành được, sợ sệt nói với tôi: “Mộc Cẩn, tỷ ăn no đi đã rồi hãy đánh muội được không?”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.