
Môi Kề Môi – Đọc sách online ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Laurel Wilkins vừa nhấm nháp cà phê vừa cố gắng đoán biết cái gì đang xảy ra qua lời Russ nói. Nàng không có nhiều may mắn, nàng phải tự đấu tranh với lòng mình đang rất say mê phong thái của anh trong khi vẫn ngồi đợi để giải thích với chính anh.
Vẻ bề ngoài của anh đã đánh bại nàng, đó là những gì nàng đã tìm kiếm bấy lâu. Anh thật ngọt ngào, giống như viên kẹo caramen bọc trong cây kem mát lạnh. Quai hàm anh mạnh mẽ, chiếc mũ bóng chày anh đội trên mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt có màu sô cô la đậm đặc trước khi tan chảy. Đôi vai rộng của anh nổi bật mặc dù đã bị chiếc áo ấm màu xanh nước biển che kín.
Những cơ bắp rắn chắc như được chạm trổ cuồn cuộn dưới một chiếc áo phông dệt kim màu xám. Chiếc quần bò ôm chặt cặp mông và đôi bắp đùi khi anh bước về phía nàng. Đôi bàn tay to lớn như được dùng kem dưỡng hảo hạng, và thái độ đứng đắn của anh lại gợi cảm đến khó tin.
Cả cơ thể Laurel nóng lên và mềm đi, ẩm ướt, giống như nàng ngồi dưới vòi nước nóng đã lâu.
“Hãy nhìn này, xin lỗi, nhưng một người đàn ông đã dùng tên tôi để liên lạc qua lại bằng thư điện tử với cô. Trevor Dean là một nghệ sĩ lừa đảo, hắn chuyên lừa phụ nữ. Ban đầu hắn gặp gỡ – với một số là nói chuyện qua mạng, một số thì hắn gặp đâu đó trong thành phố – sau đó hắn làm cho họ tin tưởng hắn.” Russ nhích lên một chút, nhưng thấy ngay ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm trước mặt. “Hắn ngủ với họ, chuyển tới ở cùng họ, rồi vơ vét sạch. Cảnh sát đang điều tra hắn vì tội trộm cắp và lừa đảo.”
Ý nghĩ dễ thương của Laurel được nhìn thấy Russ cởi bỏ quần áo như màn biểu diễn của danh ca Bruce Springsteen chợt tan biến. Trộm cắp và lừa đảo ư? Cô có nhìn nhầm môi anh khi anh nói không? “Cái gì cơ?”
“Trộm cắp và lừa đảo.”
Nàng uống ực một ngụm cà phê mô ca. Nàng chợt có những dự định thật điên cuồng và ngang ngạnh.
“Làm sao anh biết hắn chính là người đã nói chuyện với tôi trên mạng?” Nàng và hắn chia sẻ bao suy nghĩ và cảm xúc sâu kín, và xấu hổ hơn cả, có lúc còn ve vãn gợi tình nhau nữa.
Nàng đã nói với hắn nàng không ngủ cùng người đàn ông nào sáu năm nay rồi. Có thể hắn nói chuyện với nàng và đánh dấu địa chỉ mail của nàng là “Quả chín rụng màu vàng bị câm” cũng nên.
“Chúng tôi tìm thấy tên cô và thông tin về cuộc hẹn này trong đống đồ cá nhân hắn bỏ lại ở nhà của nạn nhân trước cô.”
Laurel không thể hiểu nổi nàng xấu hổ hơn hay thất vọng hơn. Có vẻ nàng thất vọng hơn là xấu hổ, giống như nàng bị cắm sừng. Nhưng làm sao nàng dám thừa nhận điều đó với tổ trinh thám. “Thật đáng hổ thẹn.”
“Đừng ngại ngùng. Cô phải vui vì đã sớm biết vậy chứ.”
Với anh thì dễ dàng rồi. Anh đâu có mặc đồ lót màu hồng và ngồi đợi chờ trong hy vọng.
Và tệ nhất là nàng thật sự rất thích gã đó. Hắn hài hước và sâu sắc, luôn đặt thật nhiều những hình mặt cười trên mail. Hai má của Laurel đỏ ửng lên, đến nỗi mặt nàng gần như màu của chiếc khăn vậy. Mẹ nàng luôn nói con gái mẹ là người quá tốt, và giờ nàng đã chủ động giúp một tên giết người hàng loạt thắt chặt cần câu của hắn.
Đó là sự phóng đại thật lố bịch, nhưng có thể nàng quá cả tin. Điều này chưa từng xảy ra với nàng, sao lại nghi ngờ Russ Evans là Russ Evans được.
Russ Evans ngồi trước mặt nàng đây, thật lạnh lùng, gia trưởng. “Và cô biết đấy, không nên đưa thông tin cá nhân của mình lên mạng. Thế giới đầy rẫy những tên lừa đảo và những kẻ lập dị. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ đồng ý gặp mặt trực tiếp một người như thế này lần nữa.”
Anh nói trong khi nàng cũng vừa tự đưa ra kết luận đó, nàng cảm thấy mình như đứa trẻ không biết nghe lời và đang bị anh mắng mỏ. Nàng không thể chịu đựng được khi người khác ra vẻ bề trên với mình, nhất là những từ ngữ mà Russ vừa dành cho nàng. “Tôi đang ở một nơi công cộng. Ở đây tôi sẽ không sao hết.”
Mắt anh đảo ngược và môi anh cong lên. “Hãy để tôi yên. Có một gã làm việc ở đây có nhiều tóc hơn não của gã. Ai đó có thể đẩy một khẩu súng về phía cô, rồi gọi phục vụ, hắn sẽ lôi cô ra khỏi quán như lôi một con lừa trong vòng ba mươi giây thôi, không ai cản được hắn đâu.”
Ôi, thật là ý nghĩ hay ho đây.
“Và đừng có quá cả tin nữa Laurel… Cô không cần hỏi xem giấy tờ của tôi. Thậm chí tôi không phải là cảnh sát như những gì cô đã biết đâu.”
Ôi lạy Chúa, anh ấy nói đúng.
Nàng không biết anh ta có phải là cảnh sát không. Thật ra nàng không biết gì cả. Có thể hắn là tay nghệ sĩ lừa đảo, nhưng lại nói để nàng tin hắn là cảnh sát. Hơi do dự một chút, rồi nàng giơ tay ra nói rất nghiêm túc: “Làm ơn cho tôi xem chứng minh thư.”
Anh gật đầu đồng ý, rút ví từ trong túi quần ra và đưa cho nàng. “Đừng bao giờ tin ai hết.”
Laurel nghĩ nàng đang sống trong một vở bi kịch như thật, nhưng nàng vẫn mở mạnh cái ví và nhìn kỹ cái phù hiệu. Anh thuộc đội cảnh sát Cleveland. Nàng nhìn thấy địa chỉ của anh trên bằng lái xe: 350 W. Số 135. Nàng để ý thấy giấy tờ chiếc xe BMW cũng chỉ có bức ảnh như trong học bạ hồi phổ thông của anh.
Trong đầu nàng vang lên lời cảnh báo của mẹ và của cả anh ta nữa. “Làm sao tôi biết anh có đang nói thật không?”, nàng hỏi, đưa ngón tay qua mặt trước tấm phù hiệu có in hình dấu nổi.
Russ há hốc miệng, sau đó anh cười to. “Tôi đoán là cô không biết mà. Cô có thể gọi cho trạm cảnh sát và yêu cầu nói chuyện với tôi để kiểm tra tôi có phải là cảnh sát không, hay cô hỏi chính cấp trên của tôi cũng được, ông ấy sẽ xác nhận ngay thôi.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.