
Một Chỗ Trong Đời – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chúng tôi bắt đầu dự trù cho lễ tang, loại dịch vụ mai táng, lễ nhà thờ, cáo phó, tang phục. Tôi có cảm giác là sự chuẩn bị này không có gì liên quan đến cha tôi. Một buổi lễ mà ông sẽ vắng mặt vì một lý do nào đó. Mẹ tôi ở vào trạng thái vô cùng phấn khích đã thổ lộ với tôi rằng, đêm hôm trước, cha tôi dò dẫm lại gần để hôn bà, khi ấy ông đã không nói được nữa. Bà còn nói thêm: “Hồi trẻ ông ấy rất đẹp trai, con biết mà.”
Đến thứ Hai bắt đầu bốc mùi. Tôi đã không hình dung được cái mùi đó. Mùi thối thoang thoảng sau đó thì khủng khiếp như hoa bị bỏ quên trong lọ nước ứ đọng.
Mẹ tôi chỉ đóng cửa hàng vào hôm mai táng. Nếu không, bà sẽ bị mất khách mà bà không thể tự cho phép mình làm như vậy. Cha tôi mất nằm trên gác, còn mẹ phục vụ rượu anit và vang đỏ ở dưới nhà. Nước mắt, sự im lặng và vẻ trang nghiêm, đấy là thái độ người ta cần phải có khi người thân qua đời, theo một thế giới quan cao cấp. Mẹ tôi, cũng như hàng xóm, tuân theo các phép tắc lễ nghĩa, những thứ mà mối bận tâm về thể thống chẳng có gì liên quan. Từ cái chết của cha tôi hôm Chủ nhật đến lễ mai táng thứ Tư, vị khách quen nào cũng vậy, hễ cứ ngồi xuống là nhỏ giọng bình phẩm về sự kiện một cách ngắn gọn: “Ông ấy đi nhanh thật…”, hay giả vờ vui vẻ: “Vậy là ông chủ cứ thế mà đi!” Họ chia sẻ cảm xúc của bản thân khi nhận được tin trước đó, “Tôi choáng váng cả người”, “Tôi thật không biết phải nghĩ sao nữa”. Bằng cách đó họ muốn thể hiện cho mẹ tôi thấy rằng bà không phải là người duy nhất chịu đau đớn, một thủ tục thể hiện phép lịch sự. Rất nhiều người nhắc lại lần cuối cùng họ trông thấy ông còn khỏe mạnh, lục tìm tất cả những chi tiết liên quan đến cuộc gặp cuối cùng này, địa điểm chính xác, ngày giờ, thời tiết thế nào, lời lẽ trao đổi với cha tôi ra sao. Việc gợi lại chi tiết một thời điểm khi cuộc sống còn diễn ra suôn sẻ nhằm mục đích nói lên cái chết của cha tôi vì thế là một cú sốc. Họ muốn được thấy ông chủ cũng vì phép lịch sự. Tuy thế, không phải lời yêu cầu nào mẹ tôi cũng đáp ứng. Bà chọn những người có tâm, thể hiện sự đồng cảm chân thành, loại ra những kẻ ác tâm chỉ bị thôi thúc bởi trí tò mò. Hầu như tất cả những người hay lui tới quán cà phê đều được phép nói lời vĩnh biệt với cha tôi. Vợ của ông chủ thầu hàng xóm thì bị từ chối bởi vì cha tôi khi còn sống không chịu được bà ta, bà ta và cái mồm hình tĩ gà của bà ta.
Bên dịch vụ tang lễ tới vào thứ Hai. Cầu thang dẫn từ nhà bếp lên trên phòng quá hẹp nên không đưa được quan tài qua. Thi hài bị gói lại trong túi nhựa khênh xuống, đúng hơn là lôi xuống trên bậc thang, tới chỗ quan tài đặt ở giữa quán cà phê tạm đóng cửa một tiếng đồng hồ. Mất hồi lâu mới đưa xuống được, kèm theo lời bàn bạc của đám nhân viên nhà đòn về cách tiến hành tốt nhất, xoay ở khúc ngoặt của cầu thang, vân vân.
Cái gối kê đầu cha tôi từ hôm Chủ nhật để lại vết lõm. Chừng nào thi hài còn đó thì chúng tôi không được dọn dẹp phòng. Quần áo của cha tôi còn vắt trên ghế. Tôi lôi từ trong túi quần yếm có khóa kéo của ông ra một xếp tiền, tiền bán hàng hôm thứ Tư tuần trước đó. Tôi vứt bỏ thuốc men rồi đem quần áo vào chỗ giặt.
Trước ngày mai táng, chúng tôi nấu thịt bê để chuẩn bị cho bữa ăn sau buổi lễ. Để những người làm ta vinh dự khi có mặt ở lễ tang về với cái bụng rỗng thì thật là thiếu tế nhị. Buổi tối thì chồng tôi tới, da rám nắng, khó chịu vì cái tang mình vốn không phải chịu. Hơn bao giờ hết, anh có vẻ lạc lõng ở đây. Chúng tôi ngủ trên chiếc giường đôi duy nhất trong nhà, nơi cha tôi từ giã cõi đời.
Rất nhiều người trong khu phố có mặt tại nhà thờ, cánh phụ nữ không làm việc, đám công nhân xin nghỉ một tiếng. Đương nhiên là chẳng có ông to bà lớn nào cha tôi từng làm ăn cùng khi còn sống chịu bỏ ra chút thời gian, cũng chẳng có người buôn bán nào khác. Cha tôi chẳng thuộc hội nào, chỉ đóng hội phí cho Hội tiểu thương, không tham gia bất cứ hoạt động gì. Trong lời điếu văn, tổng linh mục ca tụng “cả đời lương thiện, chăm chỉ làm việc” và “người không bao giờ gây thiệt cho ai”.
Rồi đến việc bắt tay. Vì sự nhầm lẫn của người giữ kho đồ thờ chủ trì tang lễ – trừ phi ông ta cố tình bày ra cách này để tăng số lượng những người tham dự – những người đã bắt tay chúng tôi lại đi thêm một vòng. Vòng này khá nhanh và không có lời chia buồn. Ở nghĩa trang, khi quan tài được hạ xuống lắc lư giữa những sợi dây thừng, mẹ tôi òa khóc nức nở, giống tại buổi lễ nhà thờ vào ngày cưới của tôi.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.