Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Một Đêm Mưa của tác giả Tatsuo Nagai

Chuyến tầu rời Tôkiô đi Sênan khởi hành lúc chín giờ tối và chừng một giờ sau, đã đến ga Ph.

Đã ba ngày liền trời mưa tầm tã, hành khách đều mặc áo mưa hoặc che ô. Tại ga Ph, nơi tầu hỏa điện Ênosim nối liền với đường sắt của Nhà nước, đang có đoàn tàu đi Kamakura dừng chân. Nhà ga tồi tàn bé nhỏ, thấp như ta thường thấy ở những đoạn đường chỉ có một tuyến đường. Trong số ít ỏi hành khách đi tàu vào giờ khuya khoắt này có cả ông Ôta. Ông từ Tôkiô về. Ông đi khắp các toa tàu, nhìn vào cửa sổ như có ý tìm ai. Các toa tàu vắng khách, tìm người quen chẳng có khó khăn gì, nhưng người mà ông Ôta tìm lại không có.

Tính thời gian, ông Ôta đoán chị vợ ông là Yuki và cô con nuôi Haruê phải ngồi ở đoàn tàu này, nhưng có lẽ ông nhầm.

Ông Ôta bước xuống tàu, ngồi phịch xuống ghế băng. Cái ghế ướt sũng, chiếc áo mưa của ông dính chặt vào ghế.

“Chờ chuyến sau chăng?” – Ông Ôta nghĩ, nhưng nhìn đồng hồ nhà ga, ông lại đứng dậy. Bây giờ đã gần mười giờ, chuyến tàu sau nửa tiếng nữa mới chạy. Ông cầm ô và cặp tiến lại phía quầy hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

– Cô làm ơn cho tôi… – Ông Ôta lúng túng nói, tay chỉ lên giá hàng. – Cho tôi xin chai rượu Xakê chừng hai gô (1). – Hỏi giá xong, ông định mở ví, nhưng sau đó lại rút ở túi áo trong ra một chiếc phong bì, rồi chậm chạp lấy ra một tờ năm mươi nghìn. – Xin lỗi cô, cô có tiền trả lại không? – Người bán hàng, một cô gái kém lịch sự, thái độ khó chịu, lẳng lặng đếm tiền trả lại. – Xin lỗi, – Ông Ôta lại nói, – cô có thể đổi giúp tờ năm trăm yên này thành đồng hào bạc không?

Vừa lúc ấy, tiếng còi báo hiệu tàu khởi hành vang lên.

Ông Ôta lấy những ngón tay cứng queo cố nhặt những đồng tiền bạc bỏ vào ví. Người lái tàu và người bán vé đã vào chỗ, đèn tàu bật sáng, trong ánh đèn, thấp thoáng những hạt mưa nhỏ và mau.

Tuy đã có còi báo khởi hành, ông Ôta vẫn thủng thỉnh đặt chai rượu xakê vào cặp, rồi cài khóa cặp thật cẩn thận.

– Nhanh lên, ông ơi! – người bán vé quát to, nhưng ông Ôta vẫn không chạy nhanh hơn.

Ông đã đi tàu hỏa điện này hơn chục năm nay. Nhưng hôm nay ông ngồi vào chỗ với sự hồi hộp kỳ lạ chưa bao giờ thấy.

– Ông ơi, có phải cái ô này của ông không? – Người trưởng ga đứng ở bậc cửa thò đầu vào trong toa hỏi to.

Qua hai ga thì ông già xuống tàu.

Sau hàng cây rậm rạp thấp thoáng có ánh đèn. Theo con đường mòn hẹp vòng vèo ông Ôta đi về ngôi nhà nằm sâu trong lùm cây.

Đó là một ngôi nhà nhỏ theo kiểu nhà nghỉ mát, có cảm tưởng cả ngôi nhà cùng với hàng rào và cái cổng bằng gỗ kêu ken két dưới sức nặng của những cây to um tùm, lá cây ướt sũng và chìm đắm trong đêm đen. Người thợ vườn rõ ràng đã lâu không nhòm ngó đến khu vườn của Ôta.

Đóng cửa lại, ông Ôta ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo trên cột. Ông đứng lặng, cảm thấy những giọt mưa lạnh chảy trên mặt. Rồi ông chậm rãi theo con đường nhỏ đi qua vườn, khẽ gạt những cành tre năm nay mọc rất rậm làm cản cả lối đi.

– Bố đã về đấy à? – Cô con nuôi của ông là Haruê hồ hởi bước ra đón ông.

– Hai bác cháu về chuyến tàu trước hay sao? – Ông Ôta hỏi.

– Không ạ, về từ chuyến trước nữa, – Haruê đáp rồi quay vào.

Đứng sau Haruê, người đẫy đà to lớn, là Yuki Hayasi, một bà già lưng còng, chị vợ ông Ôta. Bà lão cũng ra đón ông.

– Chúng tôi gặp may, thế là lên ngay tàu Enôsim về, bà nói bằng cái giọng trẻ trung khác thường.

– Thế nào, xem có hay không?

– Ồ, bác thích lắm bố ạ – Haruê đáp.

– Tốt, thế là cuối cùng hai bác cháu đã được giải trí một tý.

Haruê giúp ông lão cởi áo mưa.

– Nhưng bác con bảo mấy cô vũ nữ mông to quá. Bác con ngạc nhiên lắm, bố ạ, – Haruê cười to.

– Mà sao họ kiếm đâu ra nhiều vũ nữ thế kia chứ, – bà lão nói. – Cô nào cô nấy cứ trẻ măng!

Trước đây Haruê làm y tá. Gần đây, cô bị đau tim nặng, cố chữa đủ mọi thứ thuốc mới nhất. Ngay cả khi gia đình lâm vào cảnh phá sản đến nơi, cô vẫn thường xuyên mua thuốc ở hiệu thuốc thị trấn. Vì thế, hãng dược phẩm mới biếu cô hai chiếc vé đi xem biểu diễn ở rạp hát địa phương (ở đây ít khi có biểu diễn), coi đấy như phần thưởng tặng khách hàng thường xuyên của mình. Tối hôm ấy, cô và bà Yuki vừa mới đi xem về.

– Ông đã về đấy à? – Có tiếng bà vợ ông Ôta từ phòng ngủ vọng ra. – Ông về lâu chưa?

– Tôi vừa về thôi, bà nó ạ!

Ông Ôta cởi chiếc kimônô mặc ngoài, đưa cho Haruê.

– Cô mang cái cặp vào trong kia cho thày nhé, – ông lão nói, thò tay vào túi áo trong của chiếc kimônô lúc này đã treo trong tủ, rồi lại tiếp: – Còn đèn thì tắt đi, cô ạ.

Ông Ôta chờ cho Haruê tắt đèn, mới rút trong túi ra chiếc phong bì. Hai người đi vào buồng ăn còn sáng ánh đèn.

Haruê khập khiễng bước theo.

Buồng ăn hẹp mười thước và buồng khách rộng hơn một chút ở cạnh nhau, cửa nhìn ra vườn.

Bà vợ đau ốm của ông Ôta là Hiđê đang ngồi trên giường trong buồng ngủ chải đầu.

Trông thấy thế, Haruê kêu lên:

– Con đã bảo để con vào chải đầu cho mẹ ngay bây giờ mà? Mẹ nhìn kìa, tóc rụng đầy cả gối rồi!

Bà Hiđê trông lại còn bé hơn cả bà chị Yuki, ngay cả cái gương bà vừa đặt sang một bên cũng bé tí xíu.

– Thế nào? Ngồi trong buồng ngủ, nhìn ra phía chồng, bà Hiđê hỏi, – mình đã thu xếp ổn thỏa cả rồi chứ?

– Kể ra thì cũng gọi là ổn…

Ông Ôta đặt chiếc phong bì lên bàn trong buồng ăn, rồi ngồi xuống chiếu.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x