
Một Đời Giông Bão – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Một Đời Giông Bão của tác giả Thương Tín
Chương II: TUỔI TRẺ LÃNG MẠN VÀ KHỐC LIỆT
Năm 16 tuổi, tôi vào học năm Nhất của Trường Đại học Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ Sài Gòn. Mỗi lần tôi về quê thăm nhà thì tự nhiên trong người có cảm giác rất nóng ruột, không ở lâu được. Kỳ lạ lắm, như lửa được hơ trong người vậy khiến tôi khó chịu, kiếm cớ quay lại Sài Gòn. Mẹ tôi lại đi coi thầy, nghe phán rằng: “Có phải con bà thường đi cửa hậu đi chơi phải không? Không phải đi cửa chính phải không?”. Tất nhiên là lúc đi chơi, tôi thường lẻn đi phía sau để khỏi bị gia đình kêu ngược trở lại. Mẹ tôi ờ ờ đúng rồi. “Vậy bà về cúng đi bởi phía cửa bên hông nhà bà từng có một cô gái 19 tuổi chết trẻ, được chôn ở bên dưới. Hồn cô này thường xúi cậu con trai bà không ở nhà”. Mẹ tôi nghe vậy, theo lời thầy răm rắp về cúng. Mắc cười quá nên tôi nghĩ thầm trong bụng, rồi sau này tôi sẽ đi nhiều hơn nữa để ông thầy cúng biết tay!
Vào dịp nghỉ hè năm học đầu tiên, tôi chỉ về nhà nghỉ chơi được vài ngày thì có hai cậu bạn rủ đi Đà Lạt chơi. Sẵn dịp nghỉ, lại vì bực những lời ông thầy ba xàm nên tôi đồng ý đi ngay.
Đà Lạt là thành phố của tình yêu và sự thơ mộng, nhưng ba ông con trai tụi tôi đi với nhau, thấy vô duyên một cách lãng xẹt. Chúng tôi đứng chơi thơ thẩn ở hồ Xuân Hương, nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh, và nghĩ vơ nghĩ vẩn. Thằng bạn đứng kế bên nói: “Ước gì có ba cô gái cùng đi chơi mà xuất hiện ở đây thì hay quá ha!”. Vừa dừng lời thì từ xa chúng tôi đã trông thấy có hai bóng hồng đi tới, mà trong đó lại có một cô quen cậu bạn tôi. Cô gái đó tên Thúy, người Cam Ranh. Thúy đẹp lắm, đường cong cơ thể nổi bật trong chiếc đầm nhung đen. Cả đám mừng hú lên, hai thằng bạn thì cứ tươm tướp, tươm tướp xáp vô, còn tôi chả hiểu sao lại hờ hững vô cùng. Tự nhiên tôi thấy mình thành người dư ra, còn vô duyên hơn cả lúc chỉ có ba thằng đực rựa đứng như người tâm thần ngắm cảnh hồ trước đó. Để xã giao, tôi chỉ giới thiệu mình là sinh viên trường Đại học Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ Sài Gòn, rồi lập tức quay đi luôn. Nghe mọi người ríu rít nói chuyện phía sau, hẹn đi ăn chè, sau đó tới quán cà phê Lục Huyền Cầm của cặp đôi nghệ sĩ Lê Uyên – Phương nổi tiếng. Tại quán nhạc tuyệt vời này, tôi lẳng lặng ngồi nghe các bản tình ca. Nhìn ra ngoài phố, sương giăng chùng chình, một cảm thức trào lên. Tôi chợt nhận ra tâm hồn hết sức nhạy cảm của mình. Đang tận hưởng lứa tuổi đẹp nhất đời người, khung cảnh thì lãng mạn như vậy, hai dáng ngọc ngồi kế bên mà lại được hai thằng bạn chăm sóc kỹ lưỡng tới tận răng, tôi thấy tình cảnh mình thiệt tréo ngoe. Với tâm thế hờn mát ấy, mặt tôi bơ bơ chắc có lẽ hơi khó coi.
Chuyến đi Đà Lạt rồi cũng kết thúc trong sự hào hứng của hai thằng bạn và trong sự ê chề của riêng tôi. Chúng tôi quay trở về giảng đường ở Sài Gòn. Một hôm tôi đang học trong lớp thì bỗng có người chạy vô nói: “Tín, có người con gái nào tới kiếm kìa!”. Lạ quá, tôi mới vô thành phố, đâu có quen ai. Hồi hộp chạy ra, là Thúy, người con gái mặc đầm đen ở Đà Lạt bữa trước. Tôi và Thúy gặp nhau, nói vài ba câu rồi không biết ngồi chỗ nào cả, đành đi bộ từ trường tôi – đường Nguyễn Du, quận 1 – tới tận quận 5. Trên đường đi, Thúy kể cô đang có tâm sự rất buồn. Ba cô đã hứa gả cô cho một thiếu tá sỹ quan mà Thúy lại không chịu. Thấy sự đau khổ của con gái, bà mẹ rất thương bèn nói: “Thôi con đi lên Đà Lạt đi, coi như lánh nạn một thời gian, để từ từ má nói chuyện phải quấy với ba”. Ở Đà Lạt chơi mãi, Thúy cũng chán và buồn, đành tìm đường xuống Sài Gòn. Cô chợt nhớ tới tôi (mà chẳng hiểu sao lại không nhớ tới “hai ông thần” kia), bèn tìm đến trường theo lời giới thiệu gọn lỏn của tôi lúc gặp mặt lần đầu tiên.
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện rất nhiều. Đến khi nhìn đồng hồ thì đã khá khuya. Thúy hốt hoảng: “Anh ơi, em đang ở nhà người quen, mà ở đó thì họ giao kèo không cho phép đi quá 22 giờ. Phải làm sao đây!”. Tôi đột nhiên trở thành người đàn ông tinh quái, cố tình gài cô nói chuyện thiệt nhiều để vừa đi vừa kiếm một chỗ nghỉ nào đó. Chúng tôi nói chuyện một hơi nữa, nhìn đồng hồ sắp 0 giờ, sắp đến giờ giới nghiêm rồi, thì lo cuống lên: “Thôi chết rồi Thúy ơi, kiếm chỗ nào gần đây thì ghé vô đại nhé!”. Thúy gật đầu, ban đầu hơi dè chừng. Nhưng khi chúng tôi đứng trước một khách sạn nhỏ nằm trên đường Lê Hồng Phong, quận 5 hiện nay, thì Thúy bạo dạn hẳn: “OK, mình vô khách sạn này nghen anh!”. Thấy Thúy nói tỉnh bơ như không có chuyện gì, tôi tự nhiên cảm nhận bị đảo vị trí, tưởng như giờ mình mới là nạn nhân, bị người ta có âm mưu trước, gài lại.
Một nam, một nữ trong khách sạn khuya vắng thì đương nhiên đâu có chuyện gì ngoài chuyện tình ái. Nhưng tới khi men tình nồng ấm rồi thì Thúy lại không chịu: “Không được anh ơi, em không muốn lần đầu tiên trao đời con gái cho người đàn ông mình yêu thương ở trong khách sạn này. Em được má cho ít nữ trang, mai anh đi mướn nhà để chúng ta ở chung nhen!”. Nói xong, Thúy mang các món đồ ấy bày ra giường cho tôi coi, rất đẹp.
Ở dưới Sài Gòn một mình nên tôi tự tung tự tác. Hơn nữa lại sống trong căn nhà của ông bác rộng rinh, với lứa tuổi thanh niên vừa qua dậy thì khỏe mạnh khiến tôi rất cần sự chia sẻ thân xác với một người con gái. Tôi nghe lời Thúy ngay, đi kiếm căn nhà nhỏ trên đường Lê Văn Sỹ để sống chung cùng cô. Lần đầu tiên ở thế chủ động mon men đến chuyện chăn gối, nhưng dù sao tôi cũng có chút ít kinh nghiệm. (Nhớ lại những lần bị cô vợ hai của viên thiếu tá ép uổng ở Nha Trang, dù chẳng chủ động gì nhưng cũng đã được nếm mùi hương vị phụ nữ). Đúng là Thúy vẫn còn con gái thiệt! Cô nói sao thì thực vậy, chớ cũng không màu mè. Tôi càng ngày càng có cảm tình với cô.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.