Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2. BA, BỐN, TÔI ĐÓNG CỬA LẠI…

– I –

Ba giờ kém mười lăm, chuông điện thoại réo.

Hercule Poirot đánh một giấc ngủ sau bữa ăn trưa ngon lành, nằm im không động đậy. Ông chờ cho cậu George trung thành đến nghe máy.

– Thưa ông, chờ cho một lúc – George nói, vừa đặt ống nghe xa tai mình.

– Ai đấy? – Poirot hỏi.

– Thưa ông, thanh tra trưởng Japp.

– A!

Poirot cầm ống nghe.

– Thế nào, ông bạn thân Japp – ông nói – điều gì xảy ra vậy?

– Ông là Poirot?

– Tất nhiên.

– Người ta bảo với tôi rằng sáng nay, ông đến chỗ nha sĩ, đúng không?

– Sở cảnh sát đã thực sự được thông báo.

– Chỗ ông Morley nào đấy ở số 58 phố Hoàng hậu Charlotte?

– Vâng. Tại sao?

Giọng của Poirot đã thay đổi, ông không đùa nữa.

Japp lại nói tiếp:

– Đấy là cuộc thăm viếng thực của ông phải không? Ông không đến đấy vì nhiệm vụ nghề nghiệp chứ?

– Không đâu! Nếu cần phải nói hết với ông, ông biết cho rằng ông ấy đã hàn cho tôi ba cái răng.

– Ông ấy đã cho ông ấn tượng gì? Thái độ của ông ấy không tỏ ra kỳ cục hay sao?

– Không một chút nào! Tại sao?

Japp trả lời bằng giọng bình thản:

– Bởi vì, một lúc sau khi ông đi, ông ấy đã tự sát bằng một phát súng lục.

– Sao?

– Điều đó làm cho ông ngạc nhiên hay sao?

– Thực sự, vâng!

– Còn tôi, ở trong đó có những sự việc làm cho tôi chán… Tôi muốn nói chuyện với ông. Ông không thể đến đây hay sao?

– Ông ở đâu?

– Phố Hoàng hậu Charlotte.

– Được! Tôi đến ngay.

– II –

Một nhân viên cảnh sát đã mở cửa nhà số 58 cho Poirot.

– Ông Poirot? – Người ấy hỏi bằng giọng kính cẩn.

– Chính là tôi.

– Thanh tra trưởng đang ở phía trên. Ở gác hai, ông biết ở đâu không?

– Sáng nay tôi đã ở đấy.

Có ba người ở trong căn buồng. Japp ngẩng đầu lên khi Poirot vào.

– Sung sướng được gặp ông, Poirot! Chúng tôi sắp khiêng xác chết đi. Đề nghị ông nhìn trước khi khiêng được không?

Một nhà nhiếp ảnh quỳ gần xác chết, đứng dậy. Poirot lại gần thi thể, nằm dài gần lò sưởi.

Ông Morley trong cái chết gần giống như lúc ông còn sống. Ông ấy có một cái lỗ đen nhỏ, ở phía dưới thái dương phải một chút. Trên sàn nhà, gần bàn tay phải mở ra của ông, có một khẩu súng lục.

Poirot lắc đầu.

– Các ông có thể khiêng đi – Japp nói với các nhân viên.

Japp và Poirot ở lại.

– Công việc bình thường đã xong – Japp nói – Các dấu tay, v.v…

– Rồi sao nữa? – Poirot vừa nói vừa ngồi xuống.

– Thế thì – Japp nói tiếp – khả năng ông ấy tự sát cũng có thể đúng. Những dấu tay duy nhất mà người ta tìm thấy ở trên súng là của ông ấy. Nhưng giả thuyết chỉ làm cho tôi thỏa mãn một nửa thôi.

– Tại sao?

– Trước hết, vì hình như ông ấy không có một lý do gì để tự sát cả. Ông ấy khỏe mạnh, làm ra nhiều tiền và theo người ta nói, ông ấy không có những sự buồn phiền. Cũng không có mối tằng tịu vụng trộm nào trong chừng mực mà chúng tôi biết. Trong thời gian gần đây, ông vẫn như thế. Không bằng phẳng, không yếu sức, không buồn rầu. Vì thế, cho nên tôi đã mời ông tới. Ông đã gặp ông ấy sáng nay, ông không nhận thấy gì cả hay sao?

– Không có gì cả. Theo tôi, ông ấy cũng tỏ ra bình thường như mọi khi.

– Ông sẽ thừa nhận đấy là điều lạ thường. Vả chăng, một người có thể tự sát giữa ban ngày, trong khi đang làm việc được chăng? Tại sao ông ấy không đợi đến tối?

– Tấn thảm kịch đã xảy ra vào lúc mấy giờ?

– Tôi không biết chính xác. Hình như, không ai nghe thấy tiếng nổ cả. Vả chăng, điều đó không có gì là ngạc nhiên cả. Giữa hành lang và căn phòng này có hai cái cửa, cả hai đều có dải đệm ở khe cửa. Chắc chắn là ông ấy sợ người ta nghe những tiếng la của người bệnh.

– Có thể.

– Mặt khác, trên đường phố, việc buôn bán rất sầm uất đến nỗi khá tự nhiên là không ai nghe thấy gì hết.

– Ai đã tìm thấy xác chết ?

– Người phục vụ, Alfred Biggs, vào lúc một giờ rưỡi. Nhân tiện nói, anh này không thông minh lắm. Hình như, người đã hẹn gặp ông ấy vào lúc mười hai giờ rưỡi thấy rằng Morley đã bắt ông ta chờ quá lâu. Người ấy gọi người phục vụ, anh này tới gõ cửa phòng nha sĩ. Anh ta không được trả lời, và anh không dám vào. Morley đã vài lần nghiêm khắc cảnh cáo anh và anh ta sợ phạm khuyết điểm. Anh ấy đi xuống lại, nhưng người bệnh – đấy là một phụ nữ – đã bỏ đi vẻ giận dữ, vào lúc một giờ mười lăm. Tôi không cho bà ấy là sai. Bà đã chờ bốn mươi lăm phút và bắt đầu thấy đói.

– Ông có biết tên bà ấy không?

Japp nhăn mặt.

– Theo người phục vụ, người đàn bà ấy gọi là cô Shirty, nhưng theo sổ hẹn, tên bà là Kirby.

– Morley đã làm như thế nào để cho dẫn người bệnh tới phòng ông?

– Khi ông ấy đã sẵn sàng tiếp nhận một người, ông ấn vào cái nút này, báo cho người phục vụ, anh này đi tìm người mà ông chờ.

– Ông ấy đã dùng cái chuông này lần cuối cùng vào lúc nào?

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x