
Một Trăm Cái Bóng – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Một Trăm Cái Bóng của tác giả Hwang Jungeu mời bạn thưởng thức.
Xoáy tóc và xoáy tóc và thứ không phải xoáy tóc
Chia tay Mu Jae ở ga tàu điện ngầm, tầm giữa trưa thì tôi về đến khu gần nhà. Tôi thất thểu bước trên con đường nắng chang chang. Cái bóng ngắn và sẫm, hơi đồ sang bên phải, tựa phần lòng đào của quả trứng chưa chín tới lem ra ngoài, chuyển động theo từng nhịp chuyển động của cơ thể tôi. Ý nghĩ cái bóng của mình có thể sống dậy thật cứ luẩn quẩn trong đầu, nên đã băng qua dãy cửa hàng quen và tiến vào con ngõ quen rồi mà tôi vẫn thấy như đang ở nơi xa lạ. Rẽ vào ngõ, lúc lướt qua cửa sổ một nhà nào đó, tôi nghe có tiếng ti vi vọng tới. Hình như trên ti vi đang tường thuật trực tiếp một trận bóng chuyền, tiếng phát âm từ spike rất mạnh, nhưng nghe không giống tiếng người mà như tạp âm điện tử. Spike, spike, spike, tôi thử nhại theo rồi lại rẽ vào ngó kế. Đút tay vào túi, tôi đang nghĩ “Nghe từ spike được phát âm thành tiếng thế này thật là…” thì hoàn toàn không nhớ ra mình định nghĩ gì tiếp nữa. Có góc giấy nhọn đâm vào ngón tay tôi. Tôi lôi ra, là mẩu giấy gói nửa thanh kẹo cao su Mu Jae đã chia cho lúc ở trong rừng. Tôi lấy ngón cái gập mẩu giấy kêu sột soạt, như vò một cái tai khô queo.
Tôi bóc những tờ quảng cáo pizza và gà rán dán đầy cửa rồi bước vào trong nhà. Dù tôi đã đi vắng cả một ngày trời nhưng căn nhà vẫn tối om và chẳng có gì khác lạ. Tôi cởi quần áo quyện mùi bùn đất, lấy khăn lau, bật đèn rồi bước vào buồng tắm. Dưới bóng đèn tròn gắn trên trần nhà cao, tôi cúi đầu nhìn cái bóng của mình. Dưới ánh đèn và trên nền gạch lát, cái bóng nhìn to và nhạt hơn chút ít, tôi vừa nghĩ vậy vừa thử nhấc chân trái lên. Hạ chân trái xuống, tôi nhấc chân phải lên. Hạ chân phải xuống tôi lại nhấc chân trái lên, rồi tôi nhảy bật lên hòng nhấc cả hai chân khỏi mặt đất. Trong một thoáng, cái bóng nhạt đi và tỏa rộng ra, khi hai chân tôi hạ xuống đất, cái bóng lại nối vào bàn chân tôi như cũ. Chân trần, tôi bật nhảy thêm hai ba lần nữa rồi ngước lên nhìn bóng đèn tròn, mở nước nóng gội đầu. Vừa lau bọt chảy vào mắt, tôi vừa nghĩ, dẫu mình có đi theo cái bóng ở trong rừng mãi mãi không thể trở về thì vẫn sẽ có ai đó dán quảng cáo lên của nhà này và pizza vẫn sẽ được bán. Tôi trở ra phòng, kéo chăn đắp lên đến bụng rồi nằm xuống. Trời về chiều oi nóng nhưng ngón chân tôi lạnh buốt. Nghĩ chắc do để chân hướng Bắc nên tôi khẽ dịch người quay chân về hướng Đông, đầu gối hướng Tây. Nằm hướng không quen tôi lại lục đục trở mình rồi dịch người lần nữa. Liên tục xê dịch như thế một hồi cuối cùng tôi lại quay về hướng nằm cũ, nhưng giờ cứ thấy có gì đó không quen. Cảm giác người mình bị nhấc bổng lên ở thắt lưng, đang rung bần bật như kim la bàn. Chốc ngủ chốc tỉnh, tôi nghĩ ngợi mông lung hết chuyện nọ chuyện kia.
Tôi đang làm việc trong một trung tâm thương mại chuyên về đồ điện tử nằm giữa lòng thành phố. Trung tâm được chia thành tòa A, tòa B, tòa C, tòa D và tòa E, năm tòa nhà vốn tách rời nhau nhưng trong suốt bốn mươi năm đã được cải tạo cơi nới nhiều chỗ, rồi không biết từ bao giờ và bằng cách nào chúng đã liền lại thành một khối mà nếu chỉ thoáng nhìn bằng mắt thường thì khó lòng nhận ra. Tôi và Mu Jae gặp nhau ở trung tâm thương mại ấy. Tôi làm chân sai vặt kiêm tiếp nhận đơn hàng ở tiệm sửa chữa của chú Yeo, còn Mu Jae đang vừa làm vừa học nghề tại xưởng sản xuất biến áp của chú Gong. Một ngày nọ, tôi cầm cái biến áp cũ cần thay dây đồng đi xuống xưởng, bắt gặp Mu Jae giữa không gian chật hẹp đó. Anh đeo tạp dề và ống tay bảo hộ, đứng cạnh chú Gong đang quay cái guồng cuộn dây đồng. Tôi đưa cái biến áp cũ ra, Mu Jae đỡ lấy cục nặng trịch ấy bằng một tay rồi đặt xuống mặt bàn chất đống dây đồng, sau đó ghi lại số điện thoại và tên tiệm. Mu Jae không để lại chút ấn tượng gì trong tôi ngoài chữ viết rất đẹp. Trong suốt một thời gian dài, tôi có gặp anh vài bận lúc ra vào xưởng hay lên xuống tòa nhà nhưng cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.
Lúc chia tay, chúng tôi đã hẹn thứ Hai gặp lại, liệu thứ Hai đi làm có gặp Mu Jae không nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa lơ mơ ngủ. Khi giật mình tỉnh giấc thì đã quãng mặt trời lặn. Ánh hoàng hôn tràn ngập căn phòng. Tôi nhận ra mình đã để quên túi đựng cơm hộp trong rừng.
Chú Yeo chớp mắt khi nghe tôi kể chuyện cái bóng của mình sống dậy.
Chú đang ngồi trên một cái ghế đầu, tay phải cầm cây kim dò của dao động ký. Dưới món tóc lòa xòa nhiều sợi bạc gần như đã muối tiêu, vầng trán chú Yeo cau lại, chú chớp mắt một lần, hai lần rồi hỏi.
‘Thế rồi sao?’
‘Cháu đã đi theo nó.’
‘Đi theo ư?’
‘Đi theo một lát thôi ạ.’
‘Đáng lẽ cô đừng đi theo nó mới phải.’
‘Cháu sẽ không đi theo nữa.’
‘Đúng đấy.’
Nói rồi chú Yeo chạm đầu kim dò vào bảng điện và quan sát màn hình máy. Trên màn hình nhỏ cỡ lòng bàn tay, dải màu xanh trôi ngang vẽ nên những gợn sóng nhấp nhô nhấp nhô.
‘Cái bóng ấy mà.’
Chú Yeo cất giọng rồi chẳng nói thêm lời nào nữa, đăm đăm nhìn màn hình thật lâu. Lúc tôi tưởng chú đang trầm ngâm suy tư thì chú liền nhấc kim dò khỏi bảng điện cắm sang chỗ khác, lúc tôi ngỡ chú đang tập trung làm việc thì bỗng nhiên chú lại mở lời, ‘Cái bóng ấy mà…’ Cứ lập lờ như vậy, chú Yeo tập trung vào thứ gì đó rồi một lát sau mới nói tiếp.
‘Thế tâm trạng cô lúc đi theo cái bóng như thế nào?’
‘Không tệ ạ. Cháu cứ bị cuốn theo nó.’
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.