
Một Trăm Linh Tám Cây Bằng Lăng – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Một Trăm Linh Tám Cây Bằng Lăng của tác giả Nguyễn Thị Thu Huệ
Trên trời, dưới đất, ba bề bốn phía chỉ nước là nước. Họ giống hai chiếc giẻ lau ngâm trong chậu nước, dập dờn: “Em lạnh không?”. “Hơi hơi ạ”. “Thay quần áo. Pha một cốc chè đường, ngọt. Đập lát gừng bỏ vào, uống xong đi ngủ. Mai tỉnh như sáo.
Bà anh bảo thế”. Anh đứng dưới mưa, nước sóng sánh ngang bụng. Dập dờn. Dập dờn. “Vâng”. Chị đáp, hơi co người lại khi anh nắm hai tay vào hai bên eo, nhấc chị từ yên xe, qua mấy bậc cầu thang cao rồi thả xuống.
Chỗ cao nhất của tầng trệt ngập đến đầu gối chị. Chị đứng nhìn theo đến khi anh quay xe và đi khuất. Vừa đi vừa huýt sáo. Xa lắm rồi nhưng tiếng huýt sáo vẫn theo làn nước chạy lan đập vào cầu thang.
Ba tiếng sau. Trong không gian im như hầm sâu, thỉnh thoảng có một tiếng ếch ộp âm vang rồi tắt ngấm. Đôi lúc tiếng ve kêu rạc rài. Chị chợt giật mình tỉnh dậy vì nghe tiếng huýt sáo. Chị xoay người trên chiếc giường đôi ở góc phòng.
Bên cạnh là thằng em ngáy phơ phợ Chị nóng bừng người vì nghĩ đến tiếng huýt sáo, đến bàn tay anh túm eo chị hồi tối. Chị ngồi bật dậy. Dưới đường, rõ ràng là có tiếng huýt sáo. Đúng bản nhạc của anh hồi tối.
Không thể là mơ được. Mò mẫm ra cửa sổ, nhìn xuống. Mưa đã tạnh. Bên dưới là một dòng sông nhỏ sóng sánh ánh trăng. Trăng mười sáu – tròn, rõ ràng, tách bạch. Một bóng người đổ dài trên nước.
Thấy chị ló ra, anh thôi không huýt sáo nữa mà bấm phanh xe tạch tạch ba cái – ám hiệu mỗi lần đến nhà chị chơi. Đúng anh rồi. Tim chị bóp mạnh. Gần 1 giờ sáng. Sao anh lại đến gọi chị thế này?
Rón rén mở cửa. Vừa tra ổ khóa, vừa nâng cánh cửa gỗ cho bản lề khỏi rít lên trong đêm, bố mẹ khỏi biết. Chị nín thở lẻn đi.
Khu chưng cư thường ngày cứ 11 giờ im như hạt thóc. Huống hồ đã 1 giờ, lại là ngày mưa. Đến tiếng thở của chị còn to như người hết hơi, thở gấp sau một cuộc chạy dài. “Anh đi đâu mà giờ này chưa về?”. Chị hỏi và nhìn.
Anh vẫn ướt như hồi tối. Anh im lặng nhìn chị. Rồi năm lấy tay chị. Bàn tay gầy, lạnh buốt vì nước: “Anh vừa… có một chuyện… “. “Chuyện gì?” – Chị lo lắng, tỉnh hẳn ngủ. Anh đứng trong nước. Chị đứng trên bậc cầu thang cuối cùng chưa bị ngập.
“Chuyện rất tệ”. Anh thở dài. “Anh nói đi”. Chị thì thào, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau xem có ai không. “Anh không muốn, nhưng nó cứ xảy ra. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại làm thế”.
Anh nói và chợt xòe hai bàn tay ra trước mặt chị: “Anh vừa đấm bố anh xong. Và… cầm dao đuổi ông ấy ra khỏi nhà”. “Giời ơi” – Chị há mồm, trố mắt nhìn anh. “Lúc anh đưa em về, chỗ nào cũng ngập.
Vòng vèo mãi, rồi phải vào đường Nguyễn Thượng Hiền. Thấy ai giống ông già đẩy xe đằng trước… Cố đuổi theo vì chẳng lẽ mưa gió thế này ông ấy đi cùng ai? Lại không phải mẹ. Gần đến nơi, chưa kịp gọi thì thì thấy người kia ôm eo bố, đẩy bố.
Để thêm sức mạnh cho bố… đẩy xe. Anh lằng nhằng đi theo như sắt bị nam châm hút. Đến phố Quán Sứ thì họ dừng lại… “. Chị nín thở. Nuốt từng câu anh kể, quên cả việc chỉ cần nhắc anh bước lên một bậc cầu thang sẽ không phải ngâm chân trong nước. “Rồi bố anh ôm hôn người đàn bà kia… “. “Trong mưa?” – Chị bật hỏi. Anh gật, hai quai hàm giật giật.
“Họ không không biết đến mưa, đến lội nước. Anh quay xe, đi nhanh về nhà”. Chị thở dài. “Một lúc sau, ông ấy về, người ướt như chuột. Mẹ anh vừa ra mở cửa ông ấy đã chửi ầm lên”. Chị vội nắm lấy cánh tay anh. Nước dưới chân anh sóng sánh. ánh trăng lan lan chạy đến chân cầu thang thì vỡ vụn. “Nào là ông ấy quá nặng gánh để nuôi mẹ con anh.
Nào là mẹ anh chỉ biết ngồi ở nhà, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, ăn xương hút máu ông ấy… Không biết đây là lần thứ bao nhiêu ông ấy gào lên như thế”. Anh vừa kể, vừa giũ giũ tóc, lắc đầu như muốn xua đi những gì tệ hại. Chị không biết mình đã bước xuống và giẫm chân vào nước từ lúc nào: “Em hiểu rồi. Bây giờ anh định thế nào?”.
Anh vòng tay khoác vai chị. Chợt thấy cả hai đã ở trong nước, anh bật kêu: “Em ướt hết rồi”. Chị cười không trả lời và để chứng tỏ việc lội nước lúc này là rất thích hợp, chị đi ào ra ngoài. Nước ngập cao hơn. ánh trăng lan ra rồi tụ vào đằng sau họ.
“Đi chơi đỉ”. Mắt anh sáng lên, vẻ cay đắng lúc trước biến mất. Chị ngẩng lên. Tất cả lặng ngắt như họ đang ở trong một miếng thạch khổng lồ.
Đi mãi. Đi mãi. Lúc nước ngập đến bụng. Lúc đến đầu gối. Lúc đường khộ Rồi đến nhà anh.
Phố dài, chéo xiên. Hai bên đường, những cây bằng lăng thấp xòe tán và hoa nở từng chùm. Mong manh mầu tím dai dẳng. Chỗ thấm, chỗ nhạt. Có chùm hoa dày, bỗng nở tung gật gù như những đuôi con sói. ánh trăng lấp lóa sau những chùm lá.
“Đẹp quá” – Chị thốt lên. “Đố em, phố nhà anh có bao nhiêu cây bằng lăng?”. Anh dừng lại cho chị nghĩ, tranh thủ lắp xích xe tuột liên tục vì ngâm nước mưa. “Khoảng 40 cây”. Chị ngập ngừng. “Cho em nói lại”.
Họ đi bộ cạnh nhau. Người chỗ khô chỗ ướt. Trăng cao vời vợi, sáng như ngà. Sau những trận mưa to, trời thường xanh hơn và mây bay vùn vụt. “Chắc chắn… hai bên hè, tất cả 108 cây”.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.