Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Bà từng thề rằng đêm nay sẽ là đêm cuối bà ở đây, và trong khi xem xét lại kế hoạch một lần cuối cùng, bà tự hỏi cuộc sống bên ngoài bây giờ ra sao. Bà đã lỡ biết bao nhiêu chuyện. Truyền hình và báo chí dường như là sợi dây liên hệ với cuộc sống hiện đại, nhưng đã từ lâu bà cũng chẳng còn động tới, bà trốn trong những cuốn sách mượn ở thư viện. Bà biết cách bỏ qua toàn bộ hoặc gần như toàn bộ thế giới mà giờ đây bà sắp sửa quay trở lại.

Bà gập cuốn sổ và cố nhớ lại cái ngày bà bắt đầu viết những dòng đầu tiên. Ngày hôm sau đêm Giáng sinh, có thể cách đây chín hay mười năm, làm sao mà nhớ được chứ? Càng lặp đi lặp lại cùng những thứ đó, cùng những cử chỉ đó, chịu đựng những nếp quen bất di bất dịch, thì rốt cuộc mọi thứ càng lẫn lộn hết cả. Cuộc sống của bà được cải thiện sau khi chuyển trại và sau cái bữa tối Giáng sinh với đôi chút màu sắc lễ hội. Hôm đó có món bánh ngọt pha chút rượu Rhum, một món bánh có cái tên kỳ quặc, giống như tiếng bụng sôi, nhưng bà chẳng thể nhớ chính xác được nữa. Bà hẳn phải ghi ngày tháng trên từng trang, trí nhớ cũng bỏ bà ra đi, ngay cả khi bà cố gắng luyện trí nhớ mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ.

Qua cửa sổ rào lưới sắt, bà ngắm nhìn quầng sáng màu cam phát ra từ mấy cột đèn chiếu sáng khoảng sân và tưởng tượng mình nhập vai một trong những nhân vật phim viễn tưởng từ quá khứ xuất hiện ở thế giới hiện đại với bao nhiêu ngỡ ngàng. Ý nghĩ đó khiến bà thấy vui và bà cười một mình.

Bà cất cuốn sổ xuống dưới đệm, đi vệ sinh cá nhân rồi lên giường với cuốn tiểu thuyết bắt đầu đọc từ hôm qua, trong lúc chờ đợi hiệu lệnh tắt đèn. Khi còn trẻ bà vốn tự hào về vốn từ vựng phong phú thì giờ đây bà phải đối mặt với nhiêu từ mà bà hoàn toàn không nắm được ý nghĩa. “Twitter” nghĩa là gì nếu như không phải tiếng hót líu lo của một con chim sẻ ? Và vì sao nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết bà đang đọc lúc ra khỏi nhà hàng lại giả tiếng chim để kể về bữa tối với một chính trị gia cư xử như kẻ thô lỗ? Thật vô nghĩa. Rồi vừa về đến nhà đã kịp trưng tấm ảnh của tên đều cáng đó trên Facebook – chắc là một tờ tạp chí mới – cũng thật chẳng ra đầu cua tai nheo gì hết.

Khi khu trại chìm vào cảnh tranh tối tranh sáng, bà vẫn mở to mắt, đếm từng giây – bà không bao giờ nhầm lẫn – và đến mười nghìn tám trăm thì dừng lại. Hiệu lệnh tắt đèn lúc 2 lh, vậy bây giờ là nửa đêm, giờ đổi gác. Bà với lấy chiếc túi đựng quần áo bẩn dưới gầm giường, bà đã giấu đồ đạc trong cái túi ấy, ngập ngừng tự hỏi có mang theo cuốn tiểu thuyết hay không, rồi lặng lẽ đứng dậy. Bà đi đến cửa, vặn tay nắm đủ để cái lẫy trượt khỏi ổ khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi ra hành lang. Bà phải đi năm mươi bước mới tới cái xó có thùng chứa nước.

Bà bước lấm lét, nín thở khi một nữ quản giáo vừa hết vòng tuần tra đi ngang qua, rồi bước tiếp.

Cô y tá trực đi nằm ngay khi có hiệu lệnh tắt đèn. Từ ngày không thể mở nổi phòng y tế vào đúng cái đêm có một nữ phạm nhân tự cứa cổ tay mình, cô không còn khóa cửa phòng đó nữa. Agatha đã thó được chiếc chìa khóa, bà rất giỏi trong những trò thế này. Khi một bệnh nhân gào thét vì đau đớn khiến màng nhĩ của bạn xoắn lại, dù có là y tá giỏi thì bạn cũng chẳng còn để ý gì tới chùm chìa khóa của mình nữa. Agatha rất biết cách giả vờ các thể loại đau đớn để có thời gian ở phòng y tế, bà cũng biết giả vờ nuốt hết những thứ thuốc cô y tá đứa.

Lẻn vào phòng y tế, bà đóng cửa lại rồi nằm bẹp xuống sàn. Bóng đèn nhỏ trong tủ kính đựng thuốc đủ chiếu sáng cái bóng của bà dưới khe cửa. Bà bò tới ô thông khí, cánh cửa không còn gắn chặt vào tường từ khi Agatha tháo dần từng chiếc ốc vít trong suốt sáu lần liên tiếp nằm ở phòng y tế. Cô y tá thường để Agatha nghỉ ngơi một mình sau khi cho bà uống thuốc giảm đau. Bà trườn vào đường ống quạt gió xuyên tường sang phòng kỹ thuật nơi những người dọn dẹp để đồ. Bà và cô y tá rất hay chơi trò nghe lỏm những câu chuyện của mấy người dọn dẹp. chính cô y tá đã giải thích cho bà con đường mà âm thanh được truyền dẫn.

Vào tới phòng kỹ thuật, bà cởi bỏ bộ đồ ngủ, mặc quần áo, trèo vào cái thùng rác đựng giấy, bìa các tông, chai nhựa và các thứ rác thải khô khác mà bà phủ lên người. Rồi lại tiếp tục đếm từng giây cho tới 0h30.

Khi cánh cửa phòng kỹ thuật mở ra, tim bà đập liên hồi. Mấy bánh xe của thùng rác nơi bà ẩn mình rít lên trên thảm nhựa hàng lang. Người quét dọn đang đẩy thùng rác dừng lại để xì mũi rồi tiếp tục đi. Agatha nghe tiếng chìa tra lách cách trong ổ khóa của cánh cửa dẫn ra sân. Người đàn ông lại xì mũi, mở nắp thùng rác để vứt tờ khăn giấy Kleenex rồi đẩy cái thùng đến nơi thu gom rác. Rồi im lặng lại bao trùm.

Một nghìn tám trăm giây sau, bà nghe thấy tiếng động cơ xe tải, cái âm thanh inh ỏi của còi báo động xe đang lùi, tiếng động của hệ thống dầm nâng hướng về thùng rác để sẵn sàng nâng nó lên khỏi mặt đất.

Agatha tưởng tượng đến cả trăm lần cái giây phút này, chắc chắn là thời điểm nguy hiểm hơn cả. Bà cuộn tròn người lại, dùng tay ôm lấy đầu và thả lỏng cơ thể. Trước đây bà từng thực hiện những cú nhào lộn còn nguy hiểm hơn, nhưng cơ thể bà giờ đây không còn mạnh mẽ như trước, xương cốt cũng đã kém mềm dẻo. Những tấm bản lề của nắp thùng rác bắt đầu kẽo kẹt, bà cảm thấy mình trượt dần mà không tìm cách cưỡng lại, giữ toàn bộ sức lực cho những bước tiếp theo.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x