
Mùa Xuân Có Anh – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Mùa Xuân Có Anh của tác giả Phạm Lệ An
Chương 2: Một ngày cận Tết Ất Mão, 1975
Sáng nay, anh V. theo phái đoàn của trường anh sang bán báo Xuân trong lớp mình. Khi đi ngang chỗ mình, thừa lúc mọi người không để ý, anh vừa dúi vào tay mình một cuốn báo vừa nói nhỏ, báo này anh tặng Uyên, không cần trả tiền. Rồi anh bước đi, mình run rẩy nhét vội cuốn báo vào cặp.
Vậy mà cũng bị nhỏ Dung bắt gặp, làm mình phải đính chính với nó là không có gì, anh chỉ là con của một người bạn làm chung sở với ba mình nên quen biết vậy thôi. Mình cũng không để ý đến thái độ nghi ngờ của nó vì đang còn bối rối với ánh mắt của anh nhìn mình. Không hiểu tại sao mỗi khi nhìn thấy ánh mắt này là mình phải vội cúi mặt lẫn trốn…
Buổi trưa, một mình trong phòng, mình mở cuốn báo ra xem. Ở trang thứ nhì trên một góc, có dòng chữ của anh, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy nét chữ của anh, cũng khá bay bướm, anh viết, tặng Uyên, Xuân Ất Mão. Trong báo này có một bài của anh, nếu Uyên đoán đúng là bài nào, anh sẽ có thưởng… Cả buổi chiều, mình đọc ngấu nghiến cuốn báo.
Mong sẽ tìm ra bài của anh để lấy thưởng. Đúng là trẻ con, nhưng quả thật mình chưa hẳn là người lớn, đến Tết năm nay mình mới bước sang tuổi mười ba… Cuối cùng mình đã tìm ra một truyện ngắn, kể về một anh chàng đem lòng yêu một cô bé mà không dám thổ lộ vì cô bé chưa đủ lớn thì chàng đã phải vào lính.
Mấy năm sau chàng trở về, cô bé đã lớn nhưng chàng vẫn không dám tỏ lòng bởi vì mang mặc cảm không xứng với cô bé bằng những chàng trai trẻ tuổi, có tương lai đang vây quanh nàng… Câu chuyện chấm dứt ở đó, không có đoạn kết, khiến mình mũi lòng vì tội nghiệp cái anh chàng khờ khạo kia. Theo mình thì được hay không cũng cứ nói, chừng nào cô ta từ chối sẽ hay, biết đâu cô ấy đã yêu anh ta từ lâu rồi cũng nên?
Có lẽ đây chính là truyện ngắn của anh viết, người con trai trong truyện đúng là anh, vì năm nay anh đã học lớp mười một, cũng gần đến tuổi nhập ngũ. Còn cô bé chưa đủ lớn của anh là ai nhỉ, một ý tưởng thoáng qua trong đầu làm tim mình như ngừng đập, chẳng lẽ…
Mồng ba Tết Ất Mão, 1975
Hôm nay như mọi năm, mình theo ba mẹ sang thăm và chúc Tết gia đình bác Nhân, ba má của anh V.. Từ hôm cái ý tưởng lạ kia thoáng qua trong đầu mình đến nay, mình thật bối rối, lo sợ đến lúc phải gặp mặt anh.
Ý muốn lấy cho được cái giải thưởng của anh cũng đã bị mình từ bỏ. Khi đưa mình ra khu vườn rộng trồng đủ loại cây ăn trái của nhà anh, hái đưa vào tay mình một chùm ổi chín, anh hỏi, Uyên nghĩ là Uyên sẽ lấy được giải thưởng của anh chứ? Mình vờ lắc đầu ngước nhìn anh, em chịu, không biết bài nào của anh.
Mình thấy ánh mắt anh có vẻ thất vọng nhưng rồi lại trở lại bình thường ngay sau đó, anh nói, không sao, em vẫn còn nhỏ quá, không đoán ra cũng phải, nhưng giải thưởng anh đã có sẵn rồi, chút nữa anh cũng sẽ cho em…
Buổi tối, mình ngồi bên bàn học giở đọc tập thơ, là cái giải thưởng của anh tặng mình. Tập thơ này không phải do anh làm mà là anh đã sưu tầm những bài thơ tình nổi tiếng, rồi chép ra trên một cuốn vở thật đẹp, bằng nét chữ bay buớm của anh.
Quả đúng như mình nghĩ, chữ của anh chép thơ thật tuyệt, mấy nhỏ bạn mà thấy tập thơ này của mình chắc sẽ tức điên lên vì ganh tỵ. Trong đám bạn của mình và kể cả mình, đứa nào chẳng có một tập thơ viết tay, nhưng đẹp như thế này thì có lẽ chỉ có tập thơ của anh V. tặng mình. Mình thầm cám ơn anh đã cho mình một món quà thật ý nghĩa.
Trên trang đầu tiên, anh ghi, tặng Uyên, chúc em một “tuổi mười ba” thật đẹp, mình cảm động, anh vẫn còn nhớ tuổi của mình. Và tập thơ được anh bắt đầu bằng bài thơ Tuổi Mười Ba của thi sĩ Nguyên Sa. Lúc trước mình đã đọc qua bài thơ này nhưng không cảm thấy gì hết, tại sao hôm nay cũng vẫn bài thơ này lại làm lòng mình bối rối thế này?
Một ngày cuối tháng Hai 1975, hai tháng trước khi mất nước,
Trưa nay tan học, vừa dắt xe đạp ra khỏi trường, đang cười nói với mấy nhỏ bạn, mình chợt run rẩy khi nhìn thấy anh V. ngồi trên xe đạp đang nhìn mình từ bên kia đường. Anh V. vẫn ngồi yên trên xe, không có vẻ gì muốn băng qua đường để đi đến bên mình, mấy nhỏ bạn réo gọi, mình đành làm lơ anh, đạp xe theo tụi nó đi về.
Khi nhỏ bạn cuối cùng cũng đã rẽ vào đường khác để về nhà nó, thì chợt nghe có tiếng anh ở bên cạnh. Anh nói khi đã đạp xe lên song song với mình, Uyên xấu, nỡ lòng bỏ anh để đi về với bạn. Mình nhìn sang anh, giọng anh có vẻ trách móc nhưng ánh mắt anh lại có vẻ vui, mình ái ngại nói, xin lỗi anh, sao lúc đó anh không gọi em. Anh nhìn mình, anh chưa gọi đã thấy em run như vậy, nếu anh qua gặp em thì em sẽ ra sao?
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.