
Mực Giấy Và Sao Trời – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Mực Giấy Và Sao Trời của tác giả Kiran Millwood Hargrave mời bạn thưởng thức.
Chương II
Con dốc chúng tôi thường đi chạy thẳng ra biển Tây và tất cả các ngôi nhà đều được xây y chang nhau: một dãy dài các căn nhà trát bùn lợp mái rơm mà theo Lupe thì trông thật ngọt ngào. Còn tôi nghĩ chỉ cần một ngọn gió mạnh là đủ thổi tất cả trôi ra biển khơi.
Tôi thường chạy đến quảng trường, trượt xuống dốc bằng gót chân để tránh những con quạ bay thấp.
Hôm nay, tôi điều chỉnh tốc độ chạy chậm dần khi gần tới cổng trường. Chạy nhảy như một đứa con nít thì không đứng đắn cho lắm.
Bà Masha, người sống bên kia đường đang đứng trước cửa chính. Tôi vẫy tay, cố gắng liếc vào gian nhà sau lưng bà.
“Đang tìm ai à?” Bà nở nụ cười lộ ra những nếp nhăn như tấm giấy nhàu. “Thằng Pablo đi từ sớm rồi. Cháu biết đấy, Thống đốc muốn người làm tới trước bình minh.”
Pablo là con trai của bà Masha, lúc tuổi về xế chiều bà mới sinh ra anh. Bà mang thai khi tóc đã hoa râm và gương mặt in hằn nếp gấp thời gian. Bà Masha nói đó là phép màu và Pablo chính là điều kỳ diệu của đời bà. Gabo và tôi luôn kính sợ anh cũng như bao dân làng bởi sức mạnh của anh. Mới mười tuổi, anh đã có thể nhấc bổng ba mẹ lên, mỗi người trên một vai. Được anh cõng trên lưng chạy vun vút cảm giác như đang bay vậy. Đã rất lâu rồi tôi chưa gặp lại anh. Cách đây hai năm, khi mẹ của anh bị chấn thương nặng ở lưng, Pablo đã nghỉ học và đảm nhận công việc lao động thay bà Masha dù bà đã nài nỉ hết lời, khuyên anh đừng làm. Giờ đây ở tuổi mười lăm, anh kéo xe hàng nhẹ như không, đồng thời chăm sóc lũ ngựa cho Thống đốc.
“Thằng bé đã mang quà cho Lupe”. Bà Masha chun mũi nói thêm. Tôi biết bà khó hiểu tại sao tôi lại trở thành bạn thân của con gái Thống đốc. “Bác đã dặn nó giấu quà như cháu đề nghị”.
“Cảm ơn bác. Cháu có thể gặp được anh ấy vào ngày mai chứ ạ?”
“Có thể lắm.” Giọng bà không mấy hy vọng. Anh luôn thức dậy trước khi mặt trời mọc và về nhà khi trời xẩm tối.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt, xóc lại túi lên vai và bắt đầu xuống đồi.
Từ độ cao này nhìn xuống Gromera trông như bánh xe hay như một ngôi sao nổ tung trời với quảng trường là trung tâm và những dải đường như những nan xe tỏa ra bên ngoài, vài con đường chạy đến tận bến cảng rộng lớn và dịu êm, như những chiếc cổ chai gắn vào biển. Buổi tối trong lành, những ngôi sao tĩnh lặng lấp lánh như bông súng.
Tàu của Thống đốc thả neo ở đây, luôn là vậy. Ba kể rằng tàu được chạm khắc từ một thân cây bao báp Afrik. Cây bao báp phải thật lớn bởi chiều dài của thân tàu rộng gần bằng cả bến cảng, cột buồm hướng lên trời, cánh buồm xếp gọn. Nó ẩn mình sau hạm tàu đánh cá như một ngọn núi, hùng vĩ và bất động.
Thống đốc đã chiếm giữ hết khoảng không này bởi lão muốn mọi thứ mình sở hữu phải thật hoành tráng.
Ở phía đông, ngôi nhà của Thống đốc lóe sáng trong ánh bình minh. Ngôi nhà xây từ đất bazan đen và to cỡ năm chiếc tàu ghép lại, tòa lâu đài nằm giữa biển và khu rừng xanh mát, trải rộng cả cánh đồng như đám mây bão. Đứng từ đây, nó trông thật nhỏ bé, đủ kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ của tôi. Ẩn hiện bên dưới làng mạc, thấp thoáng ngôi trường nằm ở giữa.
Ngôi trường trước đây tuy nhỏ nhưng bừng sáng, và chúng tôi đã sơn màu cầu vồng bằng mọi loại thuốc nhuộm mà ba dùng còn dư. Nhưng rồi lão Thống đốc đã dỡ bỏ tất cả ngay sau đó. Lupe đã quyết định thôi học gia sư tại nhà và đòi được đến trường học như chúng tôi.
Thế là Thống đốc Adori cho xây lại trường bằng đá và to gấp hai lần, bởi nếu con gái lão đến học thì ngôi trường phải trông thật hoành tráng.
“Không phải cho tớ đâu, cậu hiểu mà”. Lupe nói với nụ cười buồn, nhỏ thêm lời bằng chất giọng trang trọng hơn, “Chỉ để giữ thể diện cho dòng tộc thôi”.
Chúng tôi không được vẽ lên tường của ngôi trường mới. Vì thế mà có nhiều học trò không ưa Lupe, nhưng tôi biết đó không phải do lỗi của nhỏ.
Sau nhà Thống đốc, gần khu rừng nhất, là vườn cây ăn quả, nơi tôi chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi liếc nhìn những dấu chân thẳng hàng của các công nhân và đoán cái nào là của Pablo. Về hướng tây, cát đen ở bãi biển đã bị bao phủ bởi thủy triều. Chúng tôi không được phép đến gần bãi khi thủy triều dâng cao, và không một ai được phép xuống biển, trừ phi họ giúp hạ thủy một trong các con tàu của Thống đốc. Ngón chân tôi ngứa ngáy. Ba đã mô tả cảm giác ở dưới biển nhưng tôi vẫn muốn tự mình trải nghiệm.
Trên bãi biển là những mỏ đất sét, thứ mà tôi cố không để ý đến bởi chúng khơi gợi lại những ký ức về mẹ – ngày bà đưa Gabo và tôi đến mỏ. Bà đã dạy cho chúng tôi cách tự buộc dây leo vào cây long huyết – con thắt nút như thế này rồi chùi nhựa cây vào lòng bàn tay để bám cho chắc – rồi hạ từng đứa xuống hẻm núi. Gabo hoảng sợ nên vặn vẹo nhiều làm nút thắt tuột ra. Khi em ấy hạ cánh trên lớp bùn mềm phía dưới, tiếng động được tạo ra nghe rất hài hước. Thằng bé trông rất bẩn khi mẹ kéo nó leo lên từ bóng tối. Tôi cười đến đau cả bụng.
Tôi nhớ điều đó, cơn đau bụng đó. Cơn đau quay lại sau hai tháng, hồi mẹ mất. Chỉ có điều lần này nỗi đau cứa sâu hơn, và không có ai đưa ai ra khỏi bóng tối nữa. Ba năm sau, cũng căn bệnh đổ mồ hôi đó đã cướp đi Gabo. Ba năm sau nữa, ký ức ở mỏ đất sét vẫn làm tôi nghẹn ngào.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.