Mười Điều Tôi Học Được Về Tình Yêu – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
2. Mười điều người ta mô tả tôi
1. Lang thang
2. Vô công rồi nghề
3. Vô gia cư
4. Xui xẻo
5. Ngủ bờ ngủ bụi
6. Trắng tay
7. Cặn bã
8. Bị cho ra rìa
9. Không ai hiểu được
10. Lạc lối
Tôi là một ông già bị bệnh tim, rành rành là vậy.
Sự thật là tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây – rìa con sông đầy bùn rác – hơn là ở những quảng trường đẹp mắt có lắm màn hình sặc sỡ và nhân viên an ninh, như chỗ gần ga tàu điện ngầm.
Bố đi vòng vòng. Việc này bố làm thuần thục cứ như một kiểu chiến lược định sẵn. Ở mỗi nơi, bố đều tưởng tượng về con. Bố không có mấy manh mối, mặc dù bố đoán được vài điều về con, như màu tóc, chiều cao, tuổi. Và bố biết tên con; bố có thể gọi tên con, nhìn con xoay lại. Bố con mình sẽ đứng đây, để những người đi xe đạp lướt vội qua, lắng nghe tiếng mạn thuyền chạm nhau ngân nga, và nói chuyện.
Tuần rồi, lúc bố nghĩ mình sắp lìa đời, tất cả những gì bố thiết tha là con. Không dễ nghĩ ngợi bất kỳ thứ gì khi ngực nặng như đá đè, nhưng con giúp bố qua cơn đau – con luôn giúp bố qua khỏi.
Chuyện xảy ra trên đây một quãng, trên bờ kè sông đối diện quốc hội lưỡng viện: khúc gần bệnh viện có tường cao, mấy băng ghế có rìa chạm hình đầu chim đặt trên những chồng gạch để người ngồi đó có thể nhìn thấy bên kia sông. Tôi đang đi theo hướng tây, lờ mờ định đi đến tận cầu Albert, tìm nơi qua đêm trong một góc yên ả của Chelsea. Cảnh sát ở đó khó chịu lắm, nhưng nếu mình chịu kín đáo một chút, đôi lúc họ để mình được yên. Khi ấy tôi chỉ đang đi bộ. Bác sĩ bảo xúc động mạnh có thể kích đau, nhưng tôi chắc hôm đó mình không buồn bực gì mấy.
Tôi đứng dựa tường, hai tay ôm ngực, nước mắt giàn giụa như một đứa con nít, trông chẳng giống một ông già gần sáu mươi lọc lõi chuyện sống không nhà. Tôi mong em ở đó, dừng lại và hỏi tôi bị làm sao, nhưng em không, dù sao đi nữa tôi đã quen chuyện chẳng ai đoái hoài. Tôi đứng nhìn dòng sông và nghĩ về em, và thế nào tôi lại biết là em đã chết. Thế giới đầy rẫy hiểm nguy. Ô tô tông nhau. Dao búa. Chứng tắc mạch máu. Bệnh ung thư. Tôi tiếp tục nhìn dòng sông, nghĩ ngợi nguyên nhân nào đưa em đi, và sợ mình có thể ngã lăn ra chết thình lình. Rồi cứ tự nhiên theo mạch ấy, tôi mất kiểm soát, không phải kiểu la hét ầm ĩ – không phải cách của tôi. Mà khi đã sống như tôi, người đời bảo nên lẳng lặng mà sống. Không, tôi đã khóc như một đứa con nít.Đừng hiểu lầm bố, bố không phải lúc nào cũng vậy. Bố thích ngồi quán nước tán chuyện vui. Bố thích nằm trên phố ngắm sao trời. Chỉ tại bố thấy mình đang lên cơn đau tim. Bố nghĩ mình sẽ chết nếu không tìm thấy con.
Bố cũng nghĩ về mẹ của con, người có cái tên màu đỏ tươi. Có lần bố mẹ đi chơi xa cuối tuần ở Brighton, chuyến đi chớp nhoáng, thật hoàn hảo. Bố mẹ ăn kem, món cá và khoai tây chiên. Bố thấy sai trái khi kể chuyện này với con, nhưng hôm ấy bố mẹ còn làm tình trong một khách sạn tàn tạ trông ra biển.
Bố đã nói dối về chuyến đi hoàn hảo nọ. Thực ra lần ấy buồn bã và u ám. Bố đã không kiềm chế được mà nổi nóng, nặng lời với mẹ con trong căn phòng không phải của mình. Bố vẫn nhớ mẹ con nhắm chặt mắt, mím môi lại. Ta đoán bà ấy cũng khổ tâm lắm.
Một khi ta đã yêu, ta thấy bản thân mình không thể thoát ra khỏi tình yêu, bố tự nghiệm ra thế. Tình yêu khiến đời thêm trắc trở.
• • •
Bố không ưa bác sĩ, nhưng sau cú choáng váng đó ở bờ sông, bố ép mình đi khám. Phòng khám nồng mùi thảm mới – ngọt và gắt. Bố ngồi xuống cạnh một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi, chị ta đứng dậy, bước qua phía bên kia phòng ngồi. Bố cố không để những chuyện như vậy phiền mình. Bố cầm mấy tờ báo lên và bắt đầu tìm kiếm con gái. Chẳng có gì cả.
Tên của người bác sĩ có màu sa thạch bắt nắng. Bà có cặp mắt hiền từ, bàn tay mềm và mát khi chạm vào bố. Bà nói, chuyện lo lắng là tự nhiên thôi, cơn đau bộc phát lần đầu đáng sợ lắm, ai bị cũng nghĩ họ sắp chết. Trong căn phòng nhỏ tí có chiếc giường bệnh phủ ga giấy của bà, bố lại khóc. Bà mỉm cười, đưa bố một mảnh khăn giấy. Cử chỉ ân cần của bà, chuyện bố bị bệnh tim, hoặc hành động của người phụ nọ trong phòng chờ đã khiến bố tuôn trào. Bố ngờ là bà biết hết. Thế rồi bà hỏi bố mọi điều mà các bác sĩ vẫn hay hỏi một lão già như bố. Với bố những câu hỏi đó chẳng có nghĩa lý gì.
Bà ấy nêu tên bệnh: chứng đau thắt ngực, màu xanh dương băng giá, bắt đầu và kết thúc. Bà đưa bố xem một cái chai nhỏ màu đỏ, bảo rằng nó sẽ trị chứng đau của bố. Bố phải xịt nhanh vào lưỡi để không còn phải ôm ngực tì vào tường khi cơn đau tới. Bố cầm lấy chai thuốc và rời đi. Rồi bố tiếp tục làm những thứ bố đã làm nhiều năm trời. Bố từng viết tên con nhiều lần không kể xiết. Lúc bắt đầu, bố luôn viết tên con.
Sách liên quan
Dành Hết Cho Em – Đọc sách online ebook pdf
Nicholas Sparks
Thắng Bại – Đọc sách online ebook pdf
Nguyễn Văn Hồng
Thất Tuyệt Ma Kiếm – Đọc sách online ebook pdf
Ngọa Long Sinh