Mười Năm Thương Nhớ – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2: Chậu Nước Từ Trên Trời Đổ Xuống
Lần đầu tiên gặp Ngôn Hi, đôi mắt A Hoành đau nhói như bị ai đâm.
Trước khi đến thành phố B, sự phồn hoa của nơi này chỉ được biết đến qua chiếc radio quý giá nhất trong nhà. Mùa mưa phùn, thời tiết hết sức thất thường, giọng nói dịu dàng, dễ nghe của cô phát thành viên trở nên vô cùng ấm áp dưới ánh điện chập chờn.
A Hoành thường bê chiếc ghế mây, tay cầm quạt nan ngồi trước bếp đun thuốc. Vân Tại yếu ớt nằm trên chiếc giường cách đó không xa, đôi mắt trong veo như những viên bi ve, hàng mi chớp nhẹ, thỏ thẻ hỏi:
“Chị ơi, thuốc hôm nay không đắng đúng không?”
Chiếc quạt nan trên tay cô chợt dừng lại, mũi vẫn sặc mùi thuốc đắng, cô không biết phải trả lời thế nào, không dám ngoái đầu, miệng ấp úng: “Ờ…không đắng lắm…”
“Chị bảo không đắng thì em tin.” Vân Tại nhìn cô, mỉm cười, ánh mắt trong veo lộ rõ ý cười, khuôn mặt gầy guộc cũng sinh động hơn đôi phần.
Mỗi lần bón thuốc đến tận miệng Vân Tại, cô đều không dám nhìn cậu em.
Cô tự nhận mình không tốt, khi gặp vấn đề khó khăn không biết cách giải quyết, cô thường chọn cách né tránh. Khi rời khỏi nhà và bị đưa đến một gia đình khác, ngay cả lời tạm biệt, cô cũng không nói được.
Từ Nam ra Bắc, từ nghèo hèn đến giàu sang, A Hoành cũng không có cảm giác choáng ngợp. Dùng lời lẽ mĩ miều để nói thì là “tính tình ôn hòa, an phận thủ thường”. Dùng ngôn từ khó nghe để nói thì là “lạnh lùng ích kỉ, tâm địa xấu xa”.
Người trong thôn không hiểu, nói Vân Hoành sống mười sáu năm ở nhà họ Vân, gọi ông bà Vân là “cha mẹ” rất chân thành, tại sao khi gặp cha mẹ ruột rồi, lại quên công lao nuôi dạy của họ?
Con dâu bác trưởng thôn mở quán trà nước, chị ta nhướng mày rồi nở nụ cười đầy mỉa mai. “Tiếc là nhà họ Vân chỉ có cái bếp lò vỡ và hai gian nhà tranh vách đất, họ mà sống trong nhà cao cửa rộng xem, đừng nói đến việc trong nhà nuôi một thằng ốm, kể cả nuôi cả đàn sâu thì con nhỏ đó có đi rồi vẫn nhớ!”
Quả không sai, cha mẹ đẻ A Hoành là quan chức cấp cao, sống trong nhà cao cửa rộng ở thành phố B, chỉ cần khẽ giậm chân là có thể đạp đổ cả ngôi làng nghèo ven sông của họ.
A Hoành đương nhiên không nghe thấy những lời này. Lúc đó, cô đang mím chặt môi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, chỉ sợ mở miệng ra là nôn thốc nôn tháo, làm bẩn hết chiếc xe sang trọng này.
Đầu óc lâng lâng, nửa say nửa tỉnh, không biết bao lâu đã trôi qua, cảnh vật trước mắt lướt qua vùn vụt. Đầu óc A Hoành trống rỗng, ánh mắt cô dần tập trung vào những ánh đèn neon, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù.
Khi mọi âm thanh đều biến mất, trong khoảnh khắc cô choàng mở mắt, cửa xe từ từ được kéo ra, những ngón tay thon dài mang theo hơi thở của mùa hạ xuất hiện ngay trước mắt.
A Hoành thừa nhận lúc đó cô cũng có đôi phần kì vọng vào đôi tay ấy, sau này nghĩ lại, cô cảm thấy hình như mình có phần tôn thờ quy luật khắc ấn (*).
(*): Quy luật khắc ấn (ghi sâu trong não) hay còn gọi là quy luật học tập của động vật (kể cả người) khi mới chào đời. Ví dụ loài chim như vịt trời, ngỗng, vịt (là loài chim vừa ra khỏi vỏ trứng, cơ thể đã có đầy đủ lông và bước đi bằng chân được) có bản năng đi theo vật di động trước mắt nó khi vừa ra khỏi vỏ trứng. Đối với gà con, vật di động đầu tiên nó nhìn thấy thường là gà mẹ.
“Ôn Hoành, chào em!”
“Anh là Ôn Tư Hoán.” Chữ “Ôn” thốt ra từ miệng chàng trai này có vẻ rất ấm áp. “Ông nội bảo anh đón em về.”
Ôn Tư Hoán…Ôn Tư Hoán
A Hoành thầm nhẩm đi nhẩm lại cái tên này. Cô nhớ người đàn ông đến thôn Ô Thủy đón cô từng nói, nhà họ Ôn có một cậu con trai và đó là anh trai ruột của cô.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ôn Tư Hoán, lát sau, phát hiện ra điều gì đó, cô bèn lén nhìn ra chỗ khác rồi lại lặng lẽ cúi xuống.
Tư Hoán mỉm cười, tưởng cô bẽn lẽn nên chẳng để tâm. Anh vẫy tay, lịch sự tạm biệt thư kí của ông nội rồi đón lấy chiếc vali trong tay A Hoành.
A Hoành nhìn theo bóng lưng Tư Hoán, cao ráo, đĩnh đạc, không gần mà cũng chẳng xa, chỉ cách một cánh tay mà thôi.
Người nhà quê lần tiên ra thành phố, mặc dù chậm chạp, vụng về nhưng vẫn có sự nhạy bén nhất định. Cô nhận ra vẻ dè dặt của Tư Hoán, một sự bài xích rõ nét ẩn trong đáy mắt anh khiến cô cảm thấy hết sức ngượng ngùng.
Tần ngần trong giây lát, A Hoành khẽ hít một hơi thật sâu, nhưng có cái gì đó vẫn ứ lại nơi lồng ngực.
Theo bước chân của Tư Hoàn, ánh mắt cô dán chặt vào “khu biệt thự cao cấp” kia.
Từng ngôi nhà kiểu Tây màu trắng biệt lập nằm thẳng hai bên đường, tạo cho người ta có cảm giác nơi này rất sáng sủa, sạch sẽ, không phải dát vàng dát ngọc, xa xỉ và dễ làm lộ dục vọng của con người như cô tưởng tượng.
Đang là mùa hè, cây cối um tùm tỏa bóng mát, mấy ngôi biệt thự thấp thoáng giữa lùm cây xanh mướt.
Khi Tư Hoán bước vào con đường nhỏ rải sỏi, bóng anh dần dần bị hàng cây đại thụ che khuất. A Hoành mải ngơ ngẩn, khi định thần lại thì đã không thấy bóng dáng Tư Hoàn đâu nữa.
Cô đứng như trời trồng, tần ngần nhìn con đường rải sỏi chia mấy ngã rẽ mà không biết phải đi theo lối nào.
Sách liên quan
Chuỗi Án Mạng A.B.C – Đọc sách online ebook pdf
Agatha Christie
Gã Khổng Lồ Mất Ngủ – Đọc sách online ebook pdf
Susan L. Shirk
Đại Mạc Hoang Nhan – Đọc sách online ebook pdf
Thương Nguyệt
Khởi Nghĩa Lam Sơn – Đọc sách online ebook pdf
Trần Bạch Đằng