Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

KOSUKE

Lâu rồi không gặp.

Bức thư bắt đầu bằng một câu như thế.

Người gửi thư là Miyawaki Satoru, một người bạn thời thơ ấu của anh, đã chuyển nhà đi từ hồi tiểu học. Nhưng mối liên hệ giữa họ chưa bao giờ vì thế mà kết thúc. Đến lúc này đây, khi cả hai đã ngoài ba mươi, tình bạn lạ lùng này vẫn cứ thế tồn tại. Dẫu xa cách bao nhiêu năm, nếu gặp lại họ vẫn có thể trò chuyện vui vẻ hệt như vừa tạm biệt nhau hôm qua. Tình bạn giữa họ là thế.

Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu đường đột thế này. Nhưng cậu có thể nhận nuôi giúp tớ một con mèo được không?

Trong thư cậu ta kể rất yêu con mèo này, nay đột ngột gặp khó khăn và không thể nuôi nó nữa, vì thế cần tìm người nuôi giúp.

Ngoài ra bức thư không giải thích cặn kẽ về cái gọi là “khó khăn” của cậu bạn. Chỉ nói nếu anh đồng ý nhận nuôi con mèo, cậu ta sẽ đưa nó tới cho anh gặp mặt.

Kèm theo thư còn có hai file ảnh. Tấm ảnh thứ nhất chụp một con mèo có đốm lông hình chữ “bát” giữa trán. Vừa nhìn thấy anh đã buột miệng thảng thốt, “Ơ?”

“Sao trông giống Hachi thế này?”

Con mèo trong ảnh giống hệt con mèo năm xưa hai người cùng nhặt được.

Anh nhấp chuột vào bức ảnh thứ hai, và nhìn thấy phần lưng và đuôi của con mèo. Một cái đuôi đen nhánh cong cong hình số bảy.

Anh chợt nhớ mình đã nghe thấy ai đó rằng những con mèo đuôi cong có thể kéo may mắn và hạnh phúc về nhà.

Không biết ai đã nói câu đó nhỉ? Anh cố lục lọi kí ức, rồi bất giác thở dài khi nhớ ra. Đó là vợ anh, nhưng nay đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Thậm chí anh chẳng biết cô có muốn quay lại nữa không.

Anh đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận sự thật, nếu tình hình này cứ tiếp diễn.

Trong thoáng chốc, anh đã suy nghĩ hơi ấu trĩ rằng nếu nhà mình có một con mèo đuôi cong thế này thì có lẽ mọi chuyện đã khác.

Cái đuôi cong kéo về nhà những niềm vui nhỏ bé… Nếu có một con mèo như thế quanh quẩn trong nhà thì có lẽ cuộc sống của vợ chồng anh đã chẳng nhàm chán đến thế. Ngay cả khi họ không thể có con đi nữa.

Anh chợt nghĩ có khi nhận nuôi con mèo này cũng hay. Nó là một con mèo rất đẹp, giống hệt Hachi ngày xưa, có cái đuôi cong cong; và lâu lắm rồi anh mới có dịp gặp Satoru nữa.

Cậu bạn nhờ anh nuôi giùm con mèo của cậu ấy, em thấy được không? Anh gửi tin nhắn cho vợ mình, và nhận được một lời đáp lạnh lùng, Tùy anh thôi. Không mấy khả quan, nhưng nghĩ tới việc cuối cùng cô cũng chịu hồi âm, anh cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Nếu anh nhận nuôi, có thể cô ấy sẽ về nhà để trông thấy con mèo? Nếu anh dùng nó để mời cô về, hẳn một người yêu mèo như cô sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ một con mèo đáng yêu thế này. Và nếu sau đó anh vừa khóc vừa van nài, Anh chẳng biết cách nào để chăm nó cả, thì biết đâu lòng thương dành cho con mèo sẽ khiến cô bỏ qua chuyện trước đây mà quay về với anh?

À khoan… Cha anh là người ghét mèo ghê gớm, nên nhiều khả năng ông sẽ không đồng ý. Nhớ đến tính tình nóng như lửa của cha mình, anh bất giác tặc lưỡi.

Cũng chính vì thế mà vợ anh mới chịu hết nổi rồi bỏ đi. Giờ đã là chủ cửa hàng, đáng lẽ anh không cần phải nơm nớp sống trong cái bóng của cha mình nữa mới phải.

Với khao khát phản kháng sôi sục trong lòng, Sawada Kosuke quyết định nhận nuôi con mèo của cậu bạn thời thơ ấu.

Miyawaki Satoru sẽ lái chiếc xe đa dụng màu xám bạc đến nhà anh vào ngày nghỉ tuần sau, mang theo con mèo cậu ta vô cùng yêu quý.

Nghe tiếng động cơ xình xịch trước nhà, anh vội chạy ra xem, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe của bạn mình dừng lại ở bãi đỗ xe của cửa hàng.

“Lâu quá không gặp cậu, Kosuke!”

Cậu bạn kéo thắng xe rồi giơ tay ra ngoài cửa sổ vẫy chào anh thắm thiết.

“Được rồi, mau đưa xe vào đi!”

Kosuke vừa giục vừa cười gượng. Ba năm rồi họ không gặp nhau, trông cậu ta vẫn hăng hái như ngày nào. Chẳng thay đổi gì so với hồi nhỏ.
“Lẽ ra tớ định để xe phía rìa dốc cơ, nhưng chỗ đấy khó đỗ quá.”

Dưới mái hiên có một bãi đỗ xe ba chỗ dành cho khách, Satoru chọn đỗ gần thềm nhà nhất. Khu vực quanh thềm nhà này chất đầy đồ linh tinh của cửa hàng nên khách tới thông thường sẽ chọn đỗ xe từ mé ngoài, gần phía rìa dốc hơn.

Còn xe của nhà thì đỗ ở sân sau vốn không được trải nhựa đường.

“Nhưng nếu có khách tới thì sao?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của tớ mà, cậu quên rồi à?”

Tiệm chụp hình này là do Kosuke thừa kế từ cha, cửa hàng nghỉ vào thứ Tư hằng tuần. Đáng lẽ anh chọn hẹn gặp vào thứ Bảy hoặc chủ nhật cho phù hợp với ngày nghỉ của Satoru, nhưng cậu ta từ chối, bảo rằng không thể làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của anh khi mình mới là người có việc cần nhờ cậy, thế nên cố tình chọn ngày hẹn gặp cho phù hợp với lịch nghỉ của anh.

Ừ nhỉ… Satoru gãi đầu xuống xe, lôi lồng đựng mèo từ ghế sau ra.

“Nana đấy hả?”

“Ừ, tại cái đuôi cong hình số bảy của nó đấy, cậu nhìn thấy trong hình rồi phải không? Thế nào, tên hay chứ hả?”

“Hay gì mà hay. Lúc nào cậu cũng đặt tên thật thà thấy sợ luôn, nhớ tên Hachi không?”

Vì con mèo ấy có đốm lông trên trán hình chữ bát, nên mới được đặt tên là Hachi.

Anh mời hai chủ tớ vào phòng khách, mở cửa lồng định ngắm con mèo Nana, nhưng nó cứ bướng bỉnh cuộn mình lại, gừ gừ não nuột như thể đang giận dỗi điều gì, nhất định không chịu ra ngoài. Thậm chí còn quay mặt đi, chỉ để anh nhìn thấy cái đuôi màu đen và cái mông trắng xốp.

“Ơ? Nó làm sao thế? Nana ơi… Nana à…”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x