
Nắng Vỡ – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Nắng Vỡ
Xanh Và Đỏ
Hai mươi bốn giờ.
Chiếc Isuzu hi lander từ từ đỗ lại trước cửa. Không chậm đến một giây.
Tôi ôm chào mẹ rồi xách hành lý bước ra. Mẹ tôi đóng cửa. Bố tôi bỏ các thứ vào hàng ghế sau rồi đứng nhìn vào trong nhà. Tối sẫm. Ông lặng lẽ chui vào trong xe. Trời rét như cắt. Xoa hai bàn tay vào nhau, tôi bảo:
– Bố chính xác quá!
Bố không nói gì, chỉ hỏi:
– Đã đi được chưa? – Tôi gật. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Mùi khói dầu xộc vào (mặc dù kính xe đã đóng kín). Tôi bỗng sực nhớ ra còn quên một thứ, nó đã được bó lại để cạnh chiếc túi du lịch thế mà tôi cũng quên được.
– Chết rồi! Con còn mấy quyển truyện tranh chưa mang theo!
Bố tôi cau mày rồi cho xe lùi lại:
– Của khỉ ấy để ở đâu? – Bố lạnh lùng hỏi.
– Con để ngay cửa ra vào thôi ạ.
Bố đưa tay gõ cánh cửa. Đèn trong nhà bật sáng. Mẹ tôi vẫn đứng đó. Trong bóng tối. Bà lặng lẽ chìa của khỉ qua cánh cửa đã mở. Bố tôi đón lấy. Hơi chậm. Bố nhìn mẹ. Mẹ buông ra, tay kia khép cửa. Tắt điện. Bố lầm lũi đi ra. Mưa lất phất, nhìn qua đèn xe nó được phóng to hơn, đan ken như chăng tơ. Bố tôi vào trong xe. Gió lạnh ùa vào. Bố ngồi im năm giây rồi mới cho xe chạy. Tôi bắt đầu hỏi thăm bố sống thế nào? “Ổn”.
– Còn công việc ra sao, hả bố?
– Kinh tế khủng hoảng. Khách đi cũng dè dặt lắm!
– Vậy sao bố không đầu tư một cái xe chạy xăng?
– Bố phải đầu tư theo cách nghĩ của khách hàng.
Tôi muốn hỏi thăm công việc kinh doanh của bố chứ không bàn đến lợi ích khách hàng. Bố hỏi thăm tôi tình hình học hành. Tốt nghiệp, kế hoạch việc làm…
– Con chưa nghĩ tới. Con vừa mới ra trường mà.
– Nghĩ bây giờ cũng là quá muộn. Đáng lý ra con phải xây dựng kế hoạch ngay từ năm đầu tiên khi bước chân vào đại học.
Im lặng. Tôi hơi bực mình. Không muốn tranh luận với bố.
– Bố có ý định về sống với mẹ không?
– Khi nào cả hai thấy cần.
– Bố mẹ xa nhau đã bao lâu rồi còn gì.
– Chín năm, chín tháng. Trước hai bốn giờ hôm nay là mười một ngày.
Tôi vẫn ghét bố cái tính tỉ mỉ như thế. Cái gì cũng chính xác. Cái gì cũng zin đét!
Đèn đỏ ở một ngã tư, chiếc Isuzu hi lander từ từ dừng lại. Tôi nhìn rõ vạch sơn trắng trước mũi xe. Trời mưa đậm hơn. Đêm nay chắc rét lắm. Hai hàng bóng cao áp soi rõ những căn hộ bên đường. Tất cả đang ngon giấc. Con đường vắng ngắt không một bóng người. Tiếng máy xe rung nhè nhẹ. Cái gạt nước đều đều vang lên tiếng sụt sịt. Bố tôi bật radio, chỉ nghe tiếng ò ò. Tất cả đã đi ngủ. Trong xe lạnh quá.
– Cái xe này không có sưởi à bố?
– Không. Nó chế tạo để bán sang châu Phi. Chạy vài cây số nữa máy sẽ sưởi ấm sàn xe. Tôi đã ngồi trên con Mercedes Benz của Thi. Nó hoàn toàn hiện đại hơn chiếc Isuzu hi lander. Tôi đã định hỏi bố xem làm thế nào để giữ ấm cho khách vào mùa đông, nhưng kiểu gì, thế nào bố cũng sẽ trả lời khách chọn xe chứ xe không chọn khách. Tôi ngoái người lại đằng sau lấy từ trong túi du lịch chiếc khăn choàng. Đèn xanh đã bật, xe chạy. Ông vẫn giữ tốc độ năm mươI kilomét trên giờ. Tôi hỏi:
– Bố chạy nhanh lên được không? Đường vắng như thế này.
Ông hoàn toàn im lặng và vẫn cho xe chạy từ từ như thế.
Tôi nhận được tin nhắn của Thông: Da k0i haf c? Di den đau rui? A dg chai. Nh len ne (đã khởi hành chưa? đi đến đâu rồi? Anh đang chạy. Nhanh lên nhé). Tôi trả lời: Ok. Bít rùi (Được. Biết rồi). Xe chạy qua ngã tư kế tiếp. Đèn tín hiệu màu vàng liên tục, bố tôi hỏi:
– Con dự định đi mấy ngày?
– Cũng còn tùy bố ạ. Chúng con đi theo nhóm mà.
– Còn tuỳ… – Chữ tùy kéo dài như kẹo kéo. Bố nói tiếp: – Nhưng cũng cần có lịch trình.
Tôi nhí nhoáy soạn tin nhắn cho Thương, lờ đi không trả lời bố, bố tôi vẫn nói:
– Người ta đi đâu không thể không có ý tưởng. Thu hoạch những ý tưởng ấy bằng những kết quả.
– Vâng! Con cũng có ý tưởng đây. Cuộc đi chơi này không hẳn đợi chờ một kết quả. Chúng con muốn tận dụng những khoảng thời gian chết để ở bên nhau. Sau này mỗi đứa một nơi sẽ không còn có cơ hội ấy nữa. Cơ hội đến đâu, thu hoạch đến đấy bố ạ! – Tôi thì thầm với mình, phớt lờ ý kiến của ông, tay nhắn lại cho Thương: Đang đi. Như rùa. Nhóm toàn T chúng tôi có một cuộc chia tay theo sáng kiến của Thông. Như hầu hết các sinh viên, sau khi tốt nghiệp, gọi nhau ra một quán cóc vỉa hè, sang trọng hơn nữa thì đi nhà hàng rồi tạm biệt nhau ngay ở Hà Nội. Còn chúng tôi chọn cách chia tay ở một vùng núi phía Bắc. Bốn chúng tôi chia tay, trong đó tôi với Thông ngầm chia tay nhau (là tôi chứ không phải anh ấy), không ồn ào, không lăn xả vào nhau, không day dứt, không nuối tiếc như ta thường bỏ quên một vật dụng gì đó rất giá trị song không còn sử dụng được nữa. Tôi với anh ấy yêu nhau bắt đầu từ năm thứ ba. Anh ấy luôn ân cần, săn sóc, đôi khi còn tỏ ra quá tỉ mỉ nữa.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.