Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Yêu tinh Kijimuna của đảo Okinawa, yêu tinh Kenmun ở quần đảo Amami, quỷ đỏ hói đầu Namahage tỉnh Akita hay thần Masau của bộ tộc Hopi tận hải ngoại xa xôi… những vị thần ở gần nơi con người sinh sống dường như đều mang một vẻ ngoài đáng sợ.

Anh mắt sắc lạnh, những chiếc răng nanh, cơ thể màu đỏ rực và luôn cầm vũ khí.

Có thể ngoại hình đó là để họ tự vệ, nhưng có lẽ quan trọng hơn cả là để họ thử thách con người. Bởi vì chỉ có những người vượt qua được sự ngần ngại đối với vẻ bề ngoài mới có thể chạm được vào sức mạnh của tâm hồn tinh tế ẩn bên trong.

Lũ trẻ ban đầu sẽ chân thành khiếp sợ dáng vẻ đó, nhưng rồi sẽ chấp nhận chính hình dáng đó cũng chân thành như vậy.

Dường như Hajime cũng có một thứ gì thần bí đầy ma thuật theo kiểu như vậy.

Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa, mà sao vẫn có thể dễ dàng len được vào thế giới của em?

Tôi nghĩ khi con người gặp gỡ con người, chúng ta thật ra không nhìn vào khuôn mặt, ta nhìn vào tận trong tâm. Ta cảm nhận mọi thứ từ bầu không khí, giọng nói, rồi cả mùi hương… Tâm của Hajime hoàn toàn không xáo động. Thông thường hầu hết mọi người đều gây cho ta ấn tượng họ chứa một phần nào đó mập mờ trong tâm khảm, nhưng Hajime thì hoàn toàn thẳng thắn, pha đôi chút bóng tối, tôi cảm thấy em vô cùng mạnh mẽ.

Nếu nói rằng tôi không hề giật mình khi gặp Hajime lần đầu, thì đó là nói dối.

Do vết bỏng từ tai nạn ngày còn nhỏ mà nửa bên phải khuôn mặt và cơ thể em đen thẫm.

Dù được nghe kể chi tiết đến đâu thì ấn tượng khi nhìn thực tế cũng khác hẳn. Khi nhìn thấy nửa khuôn mặt ấy hiện lên sau ô cửa sổ con tàu, trong chốc lát trái tim tôi như đông cứng lại, tôi đã phải nhanh chóng gạt đi cảm xúc đó trước khi Hajime bước xuống cầu thang nối từ tàu và hiện ra trước mặt mình.

Mắt bên nửa mặt vẫn nguyên màu da trắng của em trông có vẻ to hơn bên mắt kia. Em vừa giữ mũ để không bị gió thổi đi mất vừa nói, giọng rất đáng yêu: “Rất vui được gặp chị.”

Đôi mắt nheo nheo hình tráng khuyết, mái tóc ngắn nhạt màu trong suốt dưới ánh mặt trời.

Tôi gần như quên ngay lập tức cái thứ cảm xúc vừa cố gạt bỏ.

Ra là vậy, cô gái này vốn là như thế. Chỉ tình cờ mà em có hình dáng này thôi, giống như loài kiến chính là loài kiến, loài cá chính là loài cá.

Không hiểu sao tôi đã có thể coi đó là một điều hiển nhiên, kể từ giây phút đó.

***
Một khi đã quen với ngoại hình của em, sẽ thấy bầu không khí em mang đến tinh khiết tựa như giọt nước trong suốt đọng trên cánh hoa bụp giấm.

Ví dụ như… khi cùng ngồi bên nhau ngắm biển, tôi luôn có cảm giác mơ hồ tựa như ngay bên cạnh mình là chất thạch trong suốt đang run rẩy, cảm giác về một luồng sáng rất mạnh rọi đến. Rồi mỗi khi bất giác ngắm cái hình dung ấy, tôi lại nghĩ xem điều gì có thể hiện ra trong tâm trí những người gặp em lần đầu. Nào là “Tội nghiệp thật!”, nào là “Khổ thân quá!” Thế nhưng tôi nhận ra những điều tôi cảm thấy khi không nhìn em mới chính là cảm xúc thật của mình.

Và rồi dần dần mỗi khi có ai đó nhìn Hajime rồi đâm ra luống cuống, thì tôi đã thành phản xạ, luôn cảm thấy ngạc nhiên “Tại sao?” Tôi hầu như đã quên hẳn sự tồn tại của vết bỏng. Tôi càng thấm thía hơn rằng, cuối cùng thì cái gì cũng có thể quen được hết. Chuyện vết bỏng đối với tôi đến đây là kết thúc. Hajime là Hajime, chỉ đơn giản có vậy thôi.

Đó là mùa hè chúng tôi gặp nhau lần đầu, một mùa hè chỉ đến một lần và không bao giờ quay trở lại.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x