Nếp Gấp Thời Gian – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
2. BÀ AI ĐẤY
Khi Meg tỉnh dậy bởi tiếng chuông inh tai của đồng hồ báo thức, gió vẫn chưa ngừng thổi nhưng mặt trời đã lên cao; thời điểm tồi tệ nhất của cơn bão đã đi qua. Nó ngồi trên giường, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Đó hẳn là một giấc mơ. Cơn bão đã làm nó sợ chết khiếp, rồi cả những lo lắng về kẻ lang thang nữa, thế nên chắc nó đã chỉ mơ về chuyện đi xuống phòng bếp và trông thấy Bà Gì Đó, chứng kiến mẹ nó khiếp sợ và lo lắng đến thế nào bởi một từ… cái gì ấy nhỉ? Khối… khối gì đó.
Nó vội vàng mặc quần áo, nhấc con mèo con vẫn đang cuộn tròn trên giường lên rồi ném phịch xuống sàn nhà chẳng nể nang gì. Con mèo con ngáp dài, vươn mình kêu meo meo vẻ thảm thương rồi lót tót chạy khỏi căn gác mái, xuống cầu thang. Meg thu dọn giường rồi vội xuống theo. Trong bếp, mẹ đang chuẩn bị món bánh mì nướng kiểu Pháp, và cặp sinh đôi đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn. Con mèo con đang liếm sữa trong một cái đĩa.
“Charles đâu rồi ạ?” Meg hỏi.
“Em vẫn đang ngủ. Chúng ta đã có một đêm khá rầy rà, con còn nhớ chứ”.
“Con đã mong đó chỉ là một giấc mơ”, Meg đáp.
Mẹ nó cẩn thận lật bốn lát bánh mì kiểu Pháp lên, rồi nói bằng một giọng đều đều, “Không, Meg ạ. Đừng mong đó chỉ là một giấc mơ. Mẹ cũng chẳng hiểu gì nhiều hơn con, nhưng có một điều mẹ đã học được, ấy là không phải chỉ những điều ta lý giải được thì mới tồn tại. Mẹ xin lỗi đã để con thấy mẹ lo lắng. Bố con và mẹ đã nhiều lần nói đùa với nhau về khối lập phương bốn chiều”.
“Khối lập phương bốn chiều là gì ạ?” Meg hỏi.
“Đó là một khái niệm”. Bà Murry đưa cho cặp sinh đôi chai xi-rô. “Mẹ sẽ thử giải thích cho con sau. Bây giờ thì chẳng kịp thời gian đến trường mất”.
“Con chẳng hiểu sao mẹ không gọi bọn con dậy”, Dennys phàn nàn. “Thật tệ khi bọn con bỏ lỡ tất cả những chuyện thú vị đó”.
“Nhưng hôm nay, ở trường, bọn em sẽ tỉnh táo hơn chị bao nhiêu”, Meg để miếng bánh kiểu Pháp của nó lên bàn.
“Ai thèm quan tâm chứ”, Sandy nói. “Nếu mẹ cứ cho những kẻ lang thang già nua vào nhà mình lúc nửa đêm, thì phải để Den và con ở bên cạnh để bảo vệ mẹ”.
“Vả lại hẳn bố cũng sẽ mong bọn con làm vậy”, Dennys chêm vào.“Chúng con biết mẹ có một trí tuệ tuyệt vời và mọi thứ, mẹ ạ”, Sandy nói, “Nhưng mẹ không có khả năng phán đoán mấy đâu. Và tất nhiên Meg với Charles cũng không nốt”.
“Chị biết. Bọn chị là những kẻ đần độn”, Meg cay đắng.
“Em ước gì chị đừng có như đồ ngốc thế, Meg ạ. Lấy hộ ít xi-rô nào”, Sandy nhoài người qua bàn ăn. “Chị không phải vơ hết vào mình như vậy. Cứ theo cách dung hòa đi, vì Chúa. Ở trường, chị chỉ toàn cư xử ngờ nghệch, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng để tâm gì cả”.
“Chị chỉ tự làm cho mọi thứ khó thêm thôi”, Dennys nói. “Và sang năm, khi Charles Wallace bắt đầu đi học, nó cũng sẽ có một quãng thời gian khủng khiếp. Chị em mình biết nó thông minh, nhưng nó thật nực cười khi có người lạ xung quanh, và người ta đã quá quen với ý nghĩ nó là một thằng khờ, em chẳng biết rồi điều gì sẽ xảy ra cho nó nữa. Sandy và em sẽ tẩn bất kỳ đứa nào dè bỉu nó, nhưng đó là tất cả những gì bọn em có thể làm”.
“Không nên lo lắng chuyện năm sau khi mà chúng ta còn chưa qua hết năm nay”, bà Murry nói. “Thêm bánh mì Pháp nữa không, các con trai?”
Ở trường, Meg cảm thấy thật mệt mỏi, hai mí mắt nó cứ sụp xuống, còn tâm trí thì cứ lơ đễnh đâu đâu. Trong giờ khoa học xã hội, nó bị gọi lên để kể tên những mặt hàng xuất khẩu và nhập khẩu chính của Ni-ca-ra-goa, và mặc dù nó đã tra cứu đầy tinh thần trách nhiệm vào đêm hôm trước, bây giờ nó chẳng nhớ nổi mặt hàng gì. Cô giáo mỉa mai, bọn bạn trong lớp thì cười nghiêng ngả, còn nó ngồi phịch xuống ghế trong cơn giận dữ. “Dù gì đi nữa, ai thèm quan tâm đến hàng xuất khẩu và nhập khẩu của Ni-ca-ra-goa chứ?” nó lẩm bẩm.
“Nếu em còn hỗn xược như vậy, Margaret ạ, em có thể ra ngoài”, cô giáo nói.
“Vâng, thưa cô”, Meg vùng vằng đi ra.
Trong thời gian lên lớp, thầy hiệu trưởng cho gọi nó. “Bây giờ, vấn đề là gì hả Meg?” Ông hỏi, giọng dịu dàng vừa đủ.
Meg sưng sỉa nhìn xuống sàn nhà. “Chẳng có gì cả, thưa thầy Jenkins”.
“Cô Porter nói với thầy em xấc xược đến mức không thể tha thứ”.
Meg nhún vai.
“Em không nhận thấy rằng chính thái độ của em làm cho mọi việc trở nên khó khăn hơn sao?” Thầy hiệu trưởng hỏi. “Meg ạ, bây giờ, thầy tin chắc rằng em có khả năng học và đuổi kịp các bạn nếu em cố gắng, nhưng vài giáo viên khác thì không tin vậy. Em sẽ phải làm gì đó để chứng tỏ bản thân mình chứ. Chẳng ai có thể làm điều đó hộ em được”, Meg vẫn làm thinh. “Nào? Em thấy thế nào hả, Meg?”
Sách liên quan
Dịch Hạch – Đọc sách online ebook pdf
Albert Camus
Ngày Mai – Đọc sách online ebook pdf
Guillaume Musso
Những Câu chuyện thành Rome – Đọc sách online ebook pdf
Alberto Moravia
Hòn Đảo Cá Heo Xanh – Đọc sách online ebook pdf
Scott O’Dell
Chúng Ta Là Những Kẻ Dối Trá – Đọc sách online ebook pdf
Emily Lockhart