Ngăn Kéo Trên Cùng – Đọc sách online ebook pdf
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Mọi việc có lẽ bắt nguồn từ đám tang bên nhà hàng xóm.
Thi thể của một thiếu nữ bị bắt cóc đã được phát hiện. Rất nhiều người mặc tang phục màu đen đang túm xụm lại khiến không gian dường như chật chội hẳn. Tôi khi ấy vẫn còn là một học sinh lớp ba và đang chứng kiến cậu bạn cùng lớp của mình bị đám đông ấy vây quanh. Nạn nhân bị sát hại chính là chị gái của cậu ta. Còn cha mẹ cậu ta thì đang đứng ngay bên cạnh, trên tay cầm di ảnh của cô con gái xấu số.
Nghi phạm bị bắt giữ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi vô công rỗi nghề, hắn khai nhận rằng chính hắn đã mời cô gái lên xe rồi sát hại. Hắn có một thân hình vạm vỡ và thường đi giày chơi bóng rổ chuyên dụng. Không ít lần người ta trông thấy bóng dáng hơi gù về phía trước của hắn lang thang khắp các nẻo đường.
Người bạn học đó từng kể với tôi rằng cậu ta cảm thấy rất khó chịu với người chị cùng mẹ khác cha của mình. Tại sao cậu ta lại tâm sự chuyện này với tôi? Lý do rất đơn giản: Tôi cũng có một đứa em gái cùng mẹ khác cha, bởi thế cậu ta cho rằng tôi có thể đồng cảm với mình.
Khi buổi tang lễ u ám và dai dẳng kia vừa kết thúc, tôi liền bước lại gần cậu ta. Chứng kiến những gì đang diễn ra xung quanh khiến cổ họng tôi trở nên khô khốc và hơi thở cứ như bị rút cạn tự bao giờ. Ấy vậy mà, dù đứng trước cái chết của chị gái hay tên sát nhân tình nghi bị bắt giữ, cậu ta vẫn chẳng hề mảy may sợ hãi.
Tôi thì thầm nói chuyện với cậu ta. Xung quanh, những chiếc bóng hắt ra từ những ngọn đèn, tạo nên những hình thù khác biệt, ngả dài xuống sàn như hàng trăm chiếc cột trụ sừng sững. Những cái bóng phản chiếu trên nền nhà, đan kết với nhau thành một tấm thảm với những nét hoa văn tô điểm vô cùng độc đáo.
Tại sao cậu ta làm vậy nhỉ?
Tôi cứ thắc mắc mãi về hành động của cậu ta. Cậu ta đã bày trò khiến gã đàn ông vạm vỡ kia si dại trước vẻ đẹp của người chị chung nửa dòng máu với mình.
Mất việc, chỉ biết lang thang đây đó, chính sự cô độc ấy đã khiến phần tăm tối trong con người hắn ngày một lớn dần lên – hay nói cách khác là phần tăm tối ấy đã được sản sinh một cách hết sức tự nhiên từ nỗi cô độc trong hắn – vì vậy, cho hắn thấy một cô gái xinh đẹp như thế chẳng khác nào vung vẩy miếng thịt béo bở trước mắt một con chó lạc bầy hay sao? Tuy lúc ấy tôi không biết chính xác nên gọi hành vi đó là gì, nhưng đấy chính là một tội ác.
Cái hành vi ném đá giấu tay, loại bỏ cái gai trong mắt mình bằng cách lợi dụng một kẻ điên đang bị xã hội ruồng rẫy chẳng phải tội ác thì là gì? Thế nhưng khi quay sang nhìn tôi, cậu ta tức thì thay đổi hẳn. Đôi mắt cậu ta rưng rưng ngấn nước. Cậu ta đã biết mình sai và ngay lập tức được cha mẹ xoa đầu an ủi. Kể cả những kẻ ngoài cuộc cũng lên tiếng động viên.
Tự thấy lòng dạ bản thân thật hẹp hòi, nhưng chuyện đã lỡ xảy ra rồi, tôi cũng đành chịu. Cảm giác nóng ran ngột ngạt bỗng lan ra khắp má và cổ tôi, tựa hồ được sinh ra vì nỗi ngạc nhiên đến mức ganh tị trước cảnh tượng đó. Và chính tại nơi đây – nơi có những chiếc bóng sọc dài đan xen nhau – cảm xúc ấy đã dâng đầy trong tôi.
Tuy chuyện đó rất hiển nhiên, nhưng tôi của bây giờ vẫn chưa lý giải nổi tại sao hồi ấy mình lại cảm thấy thế. Nội tâm của tôi lúc đó rất mơ hồ. Tuy thật đáng xấu hổ, nhưng ký ức về ngày hôm ấy vẫn cứ ẩn hiện trong tâm trí, không thể nào xóa nhòa.
Chiều tối, tôi quay trở về nơi gọi là nhà. Ngay khi nhìn thấy tôi, đứa em gái liền òa khóc rồi chạy đến bên cạnh bà nội của nó. Bà ấy là mẹ của dượng, nên đương nhiên chẳng có quan hệ máu mủ gì với tôi. Nó nói tôi đã đánh nó, lại còn mách lẻo rằng tôi đã bịa chuyện đi đám tang chứ thật ra trong khoảng thời gian ấy, tôi bắt nạt nó suốt.
Bà ấy an ủi và nói với đứa em gái đang khóc lóc của tôi rằng: “Cháu ngoan, việc còn lại cứ giao hết cho bà.”
Sau đó chỉ còn lại hai người là tôi và bà ấy trong phòng. Tuy nhiên, lần này bà ấy đã biết tỏng em gái tôi nói dối. Bà ấy cầm cây thước dài màu nâu đất và bước đến. Cây thước cứng như thép ấy có lẽ đã quá quen với việc bị người ta sử dụng sai mục đích so với chức năng vốn dĩ của nó.
Thế nhưng không sao hết, tôi biết cách đối phó rồi: Dù có bị đánh nhẹ, vẫn phải khóc thật thảm thiết như bị phải bỏng vậy. Làm thế, người bà nhát gan này sẽ nhẹ tay một chút.
Vậy nên, so với cái thước sờ sờ ngay trước mặt, tôi vẫn có cảm giác vụ án về cô gái xấu số kia và gã đàn ông cao lớn bị bắt giữ sáng nay còn đáng sợ hơn nhiều. Bà ấy đặt cây thước lên chiếu và nhìn chằm chằm vào nó. Con mắt bên trái đã chuyển sang màu vàng đục. Thỉnh thoảng mi mắt lại giần giật, cứ như triệu chứng thường gặp ở chứng bệnh loạn thần kinh chức năng.
“Có lẽ mày không hề đánh nó nhưng mày đã khiến nó sợ hãi. Mày hiểu không?”
Đương nhiên tôi không hiểu. Bởi tôi chưa từng đánh nó dù chỉ một lần.
Thế nhưng bà ấy không thể lùi bước. Người đàn bà này yêu thương con bé hơn cả bản thân mình. Chỉ cần là điều nó thích, bà ấy sẽ chẳng ngần ngại mà đáp ứng. Không những thế, tình yêu ấy luôn ngập tràn trong tim khiến bà ấy bị ám ảnh trước nỗi sợ hãi về những thương tổn có thể xảy đến với cháu gái bé bỏng của mình.
Nỗi khó chịu đó sẽ ngày đêm giày vò cho đến khi bà ấy loại bỏ chúng hoàn toàn. Chính tình yêu thương mù quáng kia là ngọn nguồn gây nên sự điên loạn và hành động công kích người khác ở bà ấy.
Sách liên quan
Hồ Sơ Số 113 – Đọc sách online ebook pdf
Émile Gaboriau
Hang Dã Thú – Đọc sách online ebook pdf
Jeffery Deaver
Sài Gòn Năm Xưa – Đọc sách online ebook pdf
Vương Hồng Sển